Trình Quý Lịch: “Bây giờ anh ấy làm việc ở trung tâm chỉ huy, hầu như là sống ở đó luôn.”
Nguyễn Ngưng “Ồ” một tiếng, hỏi về tình hình hiện tại của những người khác.
Vương Linh Hạ vẫn đi theo bác sĩ Châu, dù y tế ngày càng tiến bộ nhưng tất nhiên có nhiều phương pháp chẩn đoán và điều trị hiện đại không thể sử dụng được, những gì cô ta học được thực ra chỉ là giọt nước trong xô.
Bây giờ bác sĩ Châu vẫn như trước, nhưng hiện tại Châu Lượng Lượng gia nhập vào viện nghiên cứu khoa học, chuyên tâm nghiên cứu chuyên môn của mình.
Vưu Đại Phúc vẫn như trước, mỗi ngày đều chăm sóc cháu trai, tìm một số việc để làm, nhưng hầu như đều là công việc chân tay đơn giản nhất.
Cuộc sống của Văn Mai vẫn ổn, bà ta và Triệu Na Na đưa Triệu Tiểu Bảo đi cùng.
Trong khi nói chuyện thì bốn người họ đã đến nơi.
Khu 55 nằm ở rìa khu trung tâm, ở đây không có nhiều người, có thể thấy họ đều là người mới đến, hầu hết người dân đều sử dụng ván gỗ và nhựa để xây nhà.
Nếu có thể che nó bằng một tấm bạt thì được coi là gia đình giàu có.
Khi thấy người mới đến, họ tò mò nhìn sang nhưng không có ai đi tới chào hỏi.
Bốn người Nguyễn Ngưng bắt đầu dựng lều.
Để trông khiêm tốn, chiếc lều cô chọn tương đối nhỏ nên nếu để ngủ thì có lẽ sẽ hơi chật chội.
Sau khi Trình Quý Lịch giúp đỡ sắp xếp xong, cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngưng Ngưng, sao cậu không chuyển đến ở cùng tớ? Gần đây anh tớ bận rộn lắm, không có thời gian về đây sống đâu.”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Cả nhà tớ sống cùng nhau là đươc rồi.”
Trình Quý Lịch nghĩ thế giới đã tận thế rồi, thà đông đúc còn hơn là chia ly.
Hai người trò chuyện một lúc, Trình Quý Lịch tạm biệt sau đó rời đi.
Nguyễn Thứ Phong đang đóng đinh sắt trên lều, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đi tới hỏi: “Ông anh ơi, nhà anh là người mới đến à?”
Nguyễn Thứ Phong ậm ừ: “Anh cũng là người mới tới đây phải không?”
Người kia nói: “Chúng tôi đều là người mới đến Khu 55. Tôi ở tương đối xa. Tôi đến từ căn cứ Hy vọng ở phía Bắc.”
Cái gọi là căn cứ Hy vọng phía Bắc thực chất là thành phố nghiên cứu dùng “giun” làm thức ăn mà Nghiêm Như Tuyết và những người khác tìm thấy trong thời tiết cực lạnh, bởi vì sau này giao lưu rất nhiều nên bây giờ xem như là lá lành đùm lá rách, có qua có lại.
Thỏ khôn có ba hang, học theo đạo lý này, chính phủ đã không dám tập trung tất cả vào cùng một chỗ.
Nguyễn Thứ Phong tò mò: “Tình hình căn cứ phía Bắc không tốt sao? Tại sao anh lại tới đây?”
Người kia nói: “Tôi vốn là người ở đây, tôi muốn đến đây xem có tìm được người thân nào không.”
“Tình hình bên đó thế nào rồi?”
“Tôi còn có thể làm gì nữa? Chỉ cần sống sót thôi. Bây giờ khó quá rồi.” Người kia thở dài: “Không ngờ ở đây còn khó khăn hơn.”
Nguyễn Thứ Phong an ủi: “Phải ôm hy vọng tìm được người thân của mình, như vậy mới có động lực để kiên trì.”
Người kia cười khổ: “Tôi thấy gia đình anh có ba người sao? Hiện tại hiếm gặp một gia đình đầy đủ ba người lắm đó.”
Tiếp theo, người kia đi thẳng vào vấn đề: “Tôi thấy mọi người có quen cô quân nhân vừa rồi, cô gái kia có đeo quân hàm của căn cứ Tân Hy Vọng.”
Nguyễn Thứ Phong cười nói: “Chúng tôi chỉ là hàng xóm thôi, sau khi siêu bão mặt trời nổ ra, có từng giúp đỡ lẫn nhau một thời gian.”
Người kia nhìn Nguyễn Thứ Phong với ánh mắt “anh thật may mắn”, rồi bắt đầu chơi “thái cực quyền” với ông.
Qua cuộc trò chuyện này, Nguyễn Thứ Phong tìm hiểu được khá rõ cuộc sống ở căn cứ Tân Hy Vọng, đồng thời nửa thật nửa giả tiết lộ về gia đình của ông.
Trong mắt những người dân ở khu này, nhà họ có lều, quen biết các sĩ quan quân đội, gia đình đầy đủ ba người, chắc chắn là nhà giàu có.
Nếu tạo dựng được quan hệ với một gia đình như vậy, sẽ không thiệt vào đâu.