Trời nóng nực như vậy, không có điện để sử dụng quạt, không ai dám đóng chặt cửa sổ, trừ khi chán sống.
Nguyễn Ngưng trèo đường cửa sổ để đi vào kho vũ khí, phát hiện bên trong có rất nhiều hàng dự trữ.
Ước chừng căn cứ Hắc Báo dám dựng chốt để bóc lột của người khác là vì có sức mạnh vũ lực chống lưng, nếu không đã bị người ta cho ăn hành từ lâu.
Có hai người phụ trách trông coi, Nguyễn Ngưng dán thiết bị tàng hình lên súng, sau đó im lặng tiễn hai người đó đi gặp tổ tiên.
Sau đó, cô quét sạch kho vũ khí, tốn khoảng ba trăm mét khối.
Kho hàng bánh quy nén lại như một đống hỗn loạn, có điều cô chỉ lấy năm tấn, còn dư lại mười mấy tấn.
Rồi thu gom thuốc lá và rượu trong một kho hàng khác, sau đó còn phát hiện ra đồ cổ, có thể cung cấp không chấm một giá trị may mắn.
Trong kho chứa phụ nữ không có người canh chừng, cửa bị khóa chặt lại, những người trong đó đều nằm nhoài trên mặt đất để cố lấy chút hơi mát, ai nấy đều gục đầu xuống, rũ rượi hết cả.
Sau khi giải quyết đám người canh gác, Nguyễn Ngưng móc chìa khóa trên người anh ta, rồi mở khóa ra.
Cô im lặng ra khỏi căn cứ, sau đó lấy một que kem trong không gian ra, ăn sạch.
Sau đó cô lấy một cái máy bay không người lái ra, treo một trái lựu đạn lên trên: “Có lẽ một cái này là đủ rồi, đủ gây ra tổn thất.”
Nguyễn Ngưng điều khiển máy bay không người lái bay đến phía trên ký túc xá, sau đó điều chỉnh vị trí xong, cô cho chiếc máy bay không người lái thả xuống.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“Có khi nào là không nổ được không, sao chốt an toàn lại làm kỹ quá vậy nhỉ?”
Vừa dứt lời, phía căn cứ vang lên tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Đây là lần đầu tiên kiến Nguyễn Ngưng được chứng kiến uy lực của loại vũ khí này, trong lòng cô sợ đến líu lưỡi, nhìn thấy mấy chục người hoảng loạn chạy ra khỏi ký túc xá.
Có người chạy thẳng đến kho vũ khí, nhưng rồi phát hiện ra bên trong đã trống rỗng.
Có người nhát gan không dám dính líu đến chuyện này, co giò chạy trốn.
Còn có người muốn chạy, nhưng mà quyết định đến kho hàng để kiếm chác một phen.
Tiếng động lớn như vậy, không chỉ có chỗ Nguyễn Ngưng nghe thấy, mà phía đường cao tốc cũng nghe thấy, dù sao kho hàng này nằm rất gần.
Rất nhanh, đám người canh gác ở trạm kiểm soát trên đường cao tốc phát hiện ra: “Má nó! Có người trộm căn cứ của chúng ta!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Mọi người hoảng loạn, người phụ trách nói: “Còn có thể làm gì nữa? Nhanh chạy về chi viện!”
Bọn họ hoảng loạn cất số bánh quy nén hôm qua thu được vào ba lô, nhưng dù cố thế nào cũng không thể nhét hết.
“Mặc kệ!” Người phụ trách nói: “Đi chi viện trước.”
Vì thế, đám người ở gần đó mừng rỡ phát hiện ra đám người canh gác trạm kiểm soát đã bỏ chạy hết.
Ở đây có hơn mười ngàn người đang tụ tập.
Một số người thì nhanh chóng chạy về hướng tỉnh, trên đường đi tiện tay nhặt bánh quy nén, một số khác lại to gan chạy về hướng phát nổ.
Phía bên căn cứ đã hỗn loạn lắm rồi, có điều bọn họ nhanh chóng phát hiện ra không có lần tập kích thứ hai, đại ca của chúng đã bình tĩnh lại.
Tên đó hét to: “Đừng chạy lung tung! Tất cả quay về canh chừng kho hàng cho tôi.”
Nguyễn Ngưng thấy thế, chỉ có thể lấy chiếc máy bay không người lái thứ hai ra, treo lựu đạn lên rồi điều khiển nó bay lên trời.
Chiếc này không dán thiết bị tàng hình, tất cả người trong căn cứ đều có thể nghe thấy tiếng vang ong ong.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên: “Đó là cái gì?”
“Máy bay không người lái?”
“Tại sao bây giờ lại có máy bay không người lái?”
Tên đại ca kia trợn trừng mắt lên, phát hiện chiếc máy bay không người lái này còn treo thứ gì đó, nhanh chóng hét to: “Chạy mau!”
Giọng nói vang lên khiến mọi người giác ngộ, lập tức giải tán ngay.