Họ ôm hy vọng đội cứu viện tới, nhưng mà thứ chờ họ lại là băng đảng cướp bóc.
Người trong căn hộ đó càng ngày càng bất an, thần kinh bị kéo căng như dây đàn, Ngô Tấn chỉ có ho khan một tiếng mà cũng có thể hù chết họ rồi.
Nghe tiếng vang dưới lầu, hội trưởng Trần mang theo một tên nhỏ con lén đi tới cầu thang tầng hai mươi.
Vưu Đại Phúc nói to tiếng: “ Các người mau giao bác sĩ Châu ra đây, dựa vào gì mà giam giữ bà ấy bên trong.”
Nguyễn Ngưng: “Bà ta đã bị lây bệnh, chúng tôi cũng hết cách rồi.”
Vì cô nói với âm lượng bình thường, nên hai người trên lầu không thể nghe rõ.”
Hội trưởng Trần nhỏ giọng hỏi tên kia: “Ngươi có nghe được gì không?”
Tên nhỏ con lắc đầu: “Không có, hiện tại bác sĩ Châu đang bị giam giữ sao? Bọn họ dựa vào gì mà giam cô ấy, chẳng lẽ là không muốn cho bác sĩ khám bệnh cho Ngô Tấn sao?”
Hội trường Trần rón rén bước xuống mấy bậc thang.
Lúc này, đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng khóc: “Cái gì! Các người nói mẹ tôi bị lây bệnh, giờ còn đang bị sốt sao!”
“Mấy người trả mẹ lại cho tôi!”
“Tôi không sợ bị lây nhiễm, các người mau thả mẹ tôi ra mau! Tôi tình nguyện chết chung với bà ấy!”
Vưu Đại Phúc nói: “Tiểu Châu, cậu không nên kích động như vậy, nếu mẹ của cậu bị vậy chắc cũng không muốn ra ngoài đâu, không phải bà ấy đã từng nói khả năng lây nhiễm của bệnh này rất mạnh sao, tiếp xúc lâu như vậy chắc chắn đã bị lây bệnh rồi.”
“Chúng ta vẫn nên bảo vệ tốt cho bản thân trước, cậu mẹ của nếu có chuyện gì thì ở trên trời có linh thiên bà ấy cũng sẽ được an ủi.”
Tên nhỏ con trừng to mắt: “Con mẹ nó, bác sĩ Châu sắp chết rồi sao? Gì mà trên trời có linh thiêng.”
Sắc mặt hội trưởng Trần tối sầm lại: “Ha, chắc là bị lây nhiễm bệnh viêm phổi giống như Ngô Tấn rồi.”
Hai chân tên nhỏ con run rẩy: “Làm sao bây giờ? Có khi nào chúng ta cũng sẽ bị nhiễm bệnh không?”
Sao hội trưởng Trần biết được cơ chứ, bỗng nhiên anh ta cảm thấy cơ thể mình hơi nóng lên, đầu óc xây xẩm, cổ họng nóng rát.
Ở dưới lầu, Châu Lượng Lượng nói: “Tôi không quan tâm! Cho dù chết tôi cũng phải gặp được mẹ lần cuối, tôi không thể làm đứa con bất hiếu được!”
“Đùng” một cái, anh ta bắt chước lấy chân đạp cửa thật mạnh.
“Các người để cho tôi vào! Cho tôi vào ngay!”
Mặc dù giọng nói hay biểu cảm có phần không khớp với nhau, nhưng mà âm vang lại lọt vào đúng lỗ tai người cần nghe, Nguyễn Ngưng cũng cảm thấy những người trên lầu kia hẳn không thể nào quan sát chi tiết được.
Mấy lời thoại sau thì cũng tương đối đơn giản, phần trình diễn của Châu Lượng Lượng là làm sao cho mình giống như muốn ở cùng mẹ mình, để gây ra động tĩnh lớn hơn, anh ta đạp cửa liên tục rồi còn la lên thảm thiết.
Cho tới khi Nguyễn Ngưng móc súng ra.
Vưu Đại Phúc lớn tiếng nói: “Cô lại dùng vũ khí uy hiếp một đứa con trai, cho dù là vì muốn tốt cho chúng tôi thì cô cũng không thể làm như vậy được!”
“Tiểu Châu, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chúng ta đi xuống lầu trước đi.”
Ông ta cố ý kéo anh ta về sau, Vưu Đại Phúc và Châu Lượng Lượng đi xuống.
Tại tầng hai mươi, sắc mặt hội trưởng Trần với tên nhỏ con kia đã xanh như đít nhái.
“Phải làm sao bây giờ đây?” Tên nhỏ con nói: “Lúc đầu tôi cứ nghĩ nhốt Ngô Tấn để hắn ta tự sinh tự diệt, không ngờ tới bệnh này còn có thể lây lan, nếu chúng ta đều bị lây bệnh thì làm sao?”
Hội trưởng Trần im lặng.
Tên nhỏ con sốt ruột nói: “Hội trưởng Trần, hay là chúng ta dọn ra ngoài đi, chúng ta ở hành lang còn tốt hơn là ở với hắn ta.”
Hội trưởng Trần lườm hắn: “Anh điên hả?”
Tên nhỏ con muốn khóc đến nơi: “Nhưng mà giờ chúng ta nếu vẫn còn ở chung với tên đó thì nhất định sẽ bị lây bệnh mất, anh ta bị nhốt trong phòng mà cứ ho tưởng như tắt thở đến nơi, cánh cửa kia vốn dĩ chẳng thể nào ngăn cản được virus.”