Trình Quý Khoan lắc đầu, thở dài.
Hiếm lắm Nguyễn Ngưng mới thấy được dáng vẻ này của anh: “Có chuyện gì thì cứ nói, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Quý Khoan cụp mắt xuống: “Quý Lịch không muốn ở lại chỗ bác sĩ Chu.”
“Từ nhỏ con bé đã học bắn súng, không thích mấy cái văn hóa... chắc cô cũng hiểu.” Trình Quý Khoan nói: “Con bé bảo nó cảm thấy rất khó để có thể theo kịp bác sĩ Chu, trong khi Vương Linh Hạ có thể hiểu mọi thứ thì con bé lại chẳng hiểu gì cả.”
Nguyễn Ngưng suy sụp: “Vậy phải làm sao bây giờ, cậu ấy nghĩ thế nào?”
Trình Quý Khoan nói: “Con bé muốn tham gia vào đội bảo vệ nữ.”
Nguyễn Ngưng hít một hơi, nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy ý kiến này rất phù hợp với tính cách của Trình Quý Lịch.
“Anh muốn tôi giúp anh khuyên cậu ấy nghĩ lại hả?” Nguyễn Ngưng hỏi.
Trình Quý Khoan lắc đầu, đưa mắt nhìn Nguyễn Ngưng: “Tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của cô thôi, hai người đều là con gái, cô cảm thấy làm thế này có tốt cho con bé không?”
Nguyễn Ngưng ăn ngay nói thật: “Tôi cũng không biết.”
Trình Quý Khoan trầm mặc.
Nguyễn Ngưng nói tiếp: “Nếu cậu ấy đã muốn như thế thì vẫn nên để cậu ấy thử, hơn nữa kỹ năng bắn súng của cậu ấy rất tốt, hẳn là có thể tự bảo vệ mình.”
Trình Quý Khoan vẫn lo lắng.
Nguyễn Ngưng vỗ vai anh: “Anh à, chúng ta đều đã lớn hết rồi, anh không thể bảo vệ cậu ấy cả đời được.”
“Nếu sau này cậu ấy gặp được người mình thích rồi bỏ đi theo người khác thì sao, dù sao anh cũng phải để cậu ấy lập gia đình thôi.”
“Cho dù cả đời này cậu ấy không lấy chồng thì con người cũng phải theo đuổi sở thích và ước mơ của mình.”
“Mọi người đều phải trưởng thành và đi trên con đường của riêng mình.”
Trình Quý Khoan nhìn Nguyễn Ngưng.
Một lúc sau anh mới nói: “Cô nói đúng, mỗi người đều phải đi theo con đường riêng của mình”.
Nguyễn Ngưng rút tay lại, thuận miệng hỏi: “Lần này mấy anh đi bao lâu, có thể bình an trở về không?”
Trình Quý Khoan: “Không thể xác định thời gian cụ thể, sẽ cố gắng bình an trở về.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ thường xuyên đến thăm Quý Lịch.”
Trình Quý Khoan hạ giọng hỏi: “Lần trước tôi gửi bảy khẩu súng ở chỗ cô đúng không?”
Nguyễn Ngưng thật sự không ngờ người đàn ông này lại giấu nhiều vũ khí sắc bén như vậy, bây giờ trong tay Trình Quý Lịch cũng có một khẩu súng.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không bán chúng đâu.”
Trình Quý Khoan có hơi xấu hổ: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ lo sẽ gây phiền phức cho cô thôi.”
Nguyễn Ngưng: “Không phiền.”
Hai người đang định rời khỏi văn phòng thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một người phụ nữ xinh đẹp bước vào, cô ấy mặc một chiếc áo khoác trắng tinh, làn da rất tốt, mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt vì cô ấy đang đeo khẩu trang và khăn quàng cổ nhưng có thể thấy hai mắt của cô ấy rất sáng.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, còn tưởng chưa từng có tận thế xảy ra.
Cô gái cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người, cô ấy nghĩ bản thân không cẩn thận đã động chạm gì đó: “Xin lỗi, tôi không biết bên trong có người, đã làm phiền hai người rồi.”
Nguyễn Ngưng không nói gì, Trình Quý Khoan nói: “Cô Khương, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang bàn chuyện với bạn ở trong này thôi.”
Cô gái xinh đẹp kia phản ứng: “Đúng rồi, hai người cũng không khóa cửa.”
Cô ấy nhìn Nguyễn Ngưng với ánh mắt tò mò.
Trình Quý Khoan giới thiệu: “Cô ấy là Nguyễn Ngưng, là bạn của tôi và Quý Lịch, trước đây chúng tôi sống chung một tầng.”
Khương Tự Thủy mỉm cười, hai mắt lấp lánh: “Thì ra là bạn của Quý Lịch, tôi tên Khương Tự Thủy, rất vui được gặp cô.”
Nguyễn Ngưng đã đoán được cô ấy là một trong những nữ chủ, nhưng cô không biết tại sao cô ấy lại xuất hiện trong trại tị nạn.
Nhưng tốt nhất vẫn nên lôi kéo làm quen trước.
Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Xin chào, tôi cũng rất vui khi được làm quen với cô.”
Khương Tự Thủy cười với cô một cái rồi lại nhìn Trình Quý Khoan: “Huấn luyện viên Trình, Tôn thiếu tướng đâu rồi? Anh ấy trốn ở chỗ nào vậy.”