Chỉ là núi cao đường xa, người mà bọn họ phái đi chỉ có thể tận lực truyền ra tin tức này.
Đối mặt với thành phố không người, Nguyễn Thứ Phong cảm thán nói:”dù biết đây không phải hiện thực, nhưng vẫn là có hơi khủng bố, thành phố này thế mà có thể biến thành nơi không người.”
Châu Tố Lan gật đầu.
Nguyễn Ngưng nói: “Chúng ta vẫn là tìm nơi ở tạm đi.”
Sắp tiến vào thời kỳ động đất, sống trên núi khẳng định không an toàn, trong thành càng khỏi khỏi cần nghĩ, những tòa nhà này bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ thành những mảnh vụn.
Bọn họ bắt đầu di chuyển ra hướng ngoại thành, tìm thấy một mảnh đất bỏ hoang có tường bao quanh, liền đem nhà di động ra, lại cắm thêm mấy cái lều trên đất.
Khoảng hai ngày sau, trận động đất đầu xảy ra.
Đây cũng là đầu tiên mà Nguyễn Ngưng trải nghiệm động đất, ba người hoảng sợ chui ra khỏi lều, Nguyễn Ngưng đem nhà di động thu lại túi không gian, cảm nhận được sự chấn động của mặt đất.
Từng trận âm thanh ầm ầm truyền tới bên tai.
Nguyễn Thứ Phong nghẹt thở hỏi: “Đây là tiếng nhà sập sao?”
Bọn họ hiện đang ở vùng ngoại ô, cách thành phố không xa lắm, nhưng cũng không phải là không thấy được nơi đó, chỉ là tầm nhìn ban đêm không tốt lắm.
Nguyễn Ngưng nói: “Có lẽ là vậy, con cũng không biết.”
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau khi mặt trời lên, Nguyễn Ngưng phát hiện bức tường vây bị sụp mất một nửa, mà 2 ngôi nhà hôm qua còn thấy nay đã biến mất.
Bây giờ những tòa nhà cao tầng ở Thành phố Tân Bắc có lẽ đã hoàn toàn biến thành đống đổ nát.
Thời kỳ động đất vừa mới bắt đầu, Nguyễn Ngưng cũng không có ý định đi vào thành nhìn ngó, cô chỉ đơn giản ăn sáng rồi quay lại chợp mắt.
Buổi chiều, động đất lại diễn ra.
Đến tối, trời mưa như trút.
Một đêm này vẫn luôn không yên bình, trái đất như bước vào trạng thái rung chuyển, xoay xoay lắc lắc không ngừng.
Mà bọn họ còn không phải ở vùng vành đai động đất.
Đương nhiên, xem ra bây giờ cũng không có điều gì là chắc chắn.
Mưa lớn kèm theo động đất, Nguyễn Ngưng một đêm không ngon giấc, ngày tiếp theo tỉnh dậy quầng thâm mắt lại càng đậm hơn, cả người trống rỗng vô hồn.
Nguyễn Thứ Phong nói: “Chúng ta luân phiên canh gác đi, nếu không cùng nhau mất ngủ như này cũng không phải biện pháp hay.”
“Đêm nay cha gác trước, chỉ cần không phải mặt đất nứt ra, mấy người cứ ngủ tiếp, hồi phục tinh thần mới là quan trọng nhất, chuyện khác để nói sau.”
Nguyễn Ngưng nghĩ ngợi nói: “Vậy cũng được”
Năm ngày tiếp theo, bọn họ bắt đầu quen với trạng thái rung chuyển này.
Nguyễn Ngưng còn có thể uống nước trong lúc động đất thành thục vô cùng.
Cô trèo lên nóc nhà di động để xem tình hình trong thành phố, phát hiện không thấy những tòa cao tầng nữa, cũng không biết xung quanh có sụp đổ hoàn toàn không, hay cả thành phố đã bị san thành đồng bằng rồi.
Nguyễn Ngưng rất tò mò, đột nhiên nhớ ra có thể dùng máy bay điều khiển từ xa để quan sát, cô mau chóng mở túi không gian lấy ra một cái, điều khiển nó bay lên không trung.
Châu Tố Lan thấy vậy, cũng trèo lên tham gia náo nhiệt.
Máy bay không người lái bay một mạch về phía trước.
Đầu tiên họ thấy được hai tòa nhà gần nhất chắc chắn đã sụp đổ, chỉ thấy được những bức tường đổ nát.
Khi camera di chuyển tiếp tục lên phía trước, dọc đường chỉ thấy mặt đất đầy những hố sụt và vết nứt, các tòa nhà đã đổ sụp gần hết, chỉ còn từng mảng tường vỡ lộ ra lõi thép bên trong.
Máy bay không người lái này chỉ có thể bay tối đa mười kilomet, nhưng càng đứng ở trên cao thì nhìn được càng xa, từ góc độ của nó có thể bao quát gần hết thành phố.
Siêu đô thị từng khiến người ta kiêu ngạo, nay lại trở thành đống tàn tích thê lương.
Châu Tố Lan kinh ngạc: “Dường như chẳng còn tòa nào đứng nổi.”