“Bây giờ còn lập cái rắm.” Nguyễn Thứ Phong hối hận không thôi.
Chu Tố Lan nói: “Không sao đâu, tài sản của ông, tôi cũng có một phần, chắc chắn cha mẹ và chị gái tôi sẽ tranh giành gia sản với ông chú vô lương tâm của ông.”
Nguyễn Thứ Phong vui vẻ hẳn lên: “Đúng, hy vọng cha mẹ vợ sẽ ra sức một chút.
Nghĩ đến đây, ông ấy nhấp một ngụm rượu Mao Đài rồi nói: “Rượu này vẫn thơm hơn.”
Nguyễn Ngưng cúi đầu cười trộm.
Bữa ăn này kéo dài hơn một giờ, đồ ăn được nấu trên bếp, trong phòng đốt lửa lớn.
Nhìn chung, đây là một năm mới khó quên.
Đêm đó, người dân trong trại tị nạn cũng tổ chức đón giao thừa.
Có rất nhiều người đang ăn mừng năm mới.
Chẳng qua là tâm trạng mỗi người mỗi khác.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Nguyễn Ngưng có hơi chóng mặt, cô cảm thấy nửa ly Mao Đài kia đang phát huy tác dụng nên vội vàng chạy đi rửa mặt.
Nguyễn Ngưng mở thảm điện ở dưới chăn lên, tiến vào mộng đẹp trong hơi ấm.
Đột nhiên, không biết từ lúc nào, hệ thống bắt đầu điên cuồng thông báo: “Ký chủ! Ký chủ!”
Nguyễn Ngưng lười mở mắt: “Có chuyện gì?”
Hệ thống: “Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại, có quà năm mới.”
Hai mắt Nguyễn Ngưng như phát sáng: “Không lẽ gói quà?”
Hệ thống nói: “Không phải, là Sở Định Phong.”
“Hắn bị luật của thế giới này trừng phạt, bị chặt mấy một bàn tay.”
“Mẹ kiếp!” Nguyễn Ngưng kinh ngạc bật dậy khỏi giường: “Hắn đã làm gì thế?”
Hệ thống nói: “Chuyện là thế này.”
Hôm nay bên chỗ Sở Định Phong cũng đón năm mới, Vu Lệ khuyên hắn để hai người Triệu Na Na và Triệu Tiểu Bảo ăn cơm chung với bọn họ.
Điều này làm Triệu Tiểu Bảo rất vui, dù sao thằng bé cũng chỉ mới bốn tuổi, thỉnh thoảng ngửi thấy mùi thơm của thịt nhưng lại không được ăn nên thèm đến mức ngay cả lúc ngủ cũng mơ thấy thịt.
Ở trên bàn ăn, thằng bé cũng ăn nhiều hơn.
Lượng cơm của một đứa bé bốn tuổi cũng chỉ có bao nhiêu đó, nhưng Sở Định Phong lại khinh thường thằng bé ăn uống miễn phí, chuyện hắn ghét nhất chính là chị gái của thằng bé không những không sinh được con mà còn ngày càng xấu.
Hiện tại tối nào Sở Định Phong cũng đến ngủ chung một phòng với Vu Lệ, ngày nào Triệu Na Na cũng phải ra ngoài chẻ củi, hai tay đầy vết chai, da không còn đẹp như trước, cô ta cũng không muốn trưng diện.
Càng nghĩ Sở Định Phong càng giận.
Ăn xong, Triệu Na Na vào bếp dọn dẹp, Vu Lệ trở lại phòng ngủ, Sở Định Phong ra khỏi phòng, thấy Triệu Tiểu Bảo đang ngồi chơi một đất sét một mình ở bên lò sưởi.
Miếng đất sét này là mang từ nhà đến, bây giờ đã bẩn đến không nhìn ra màu sắc, Triệu Tiểu Bảo dùng nó để nặn thỏ con.
Sở Định Phong đứng ở đó nhìn chằm chằm một lát, rồi đột nhiên mỉm cười đi đến bên cạnh Triệu Tiểu Bảo.
“Triệu Khách Án.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Triệu Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, vừa thấy là Sở Định Phong, thằng bé lập tức hoảng sợ.
Khóe miệng Sở Định Phong khẽ nhếch lên, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Tiểu Bảo, lấy một con dao ra: “Đàn ông con trai, suốt ngày nghịch bùn làm gì. Đã là đàn ông thì phải chơi dao chơi súng, nếu không sau này lớn lên làm sao có thể bảo vệ chị gái mày?”
Triệu Tiểu Bảo nghe không hiểu lắm.
Sở Định Phong dùng dao chém con thỏ bẩn thỉu làm đôi.
“Có thấy không, con trai phải nên như vậy.”
Triệu Tiểu Bảo nghe được cái hiểu cái không, thẳng bé thấy thỏ con bị cắt làm đôi, hai mắt ngập nước, oa một tiếng khóc lớn.
Sở Định Phong lập tức bị tiếng khóc làm cho đau đầu: “Mày khóc cái gì? Đừng khóc nữa, còn khóc nữa tao sẽ đánh mày.”
Triệu Tiểu Bảo há to miệng, càng khóc lớn hơn.
Tay phải của Sở Định Phong cầm dao, bởi vì không muốn Triệu Na Na ở trong bếp nghe thấy nên hắn dùng tay trái bịt miệng và mũi Triệu Tiểu Bảo lại: “Tao bảo mày đừng khóc nữa!”
Triệu Tiểu Bảo càng sợ hơn, nước mắt rơi liên tục, thằng bé bị suy dinh dưỡng đã lâu, giờ cái đầu đã to quá khổ so với thân hình gầy còm.
Mặt của thằng bé cũng gầy, làn da không trắng mịn như những đứa trẻ khác, ngược lại còn vừa đen vừa khô.