Không gian lại được lấp đầy, có điều thiết bị tàng hình sắp hết rồi, không biết khi nào mới bổ sung thêm được nữa.
Lần này, Nguyễn Ngưng mất tận nửa tháng, cuối cùng cũng về tới căn cứ Tân Hy Vọng.
So với khi cô rời đi, nơi này tựa như chẳng có gì thay đổi, lại tựa như đã thay đổi rất nhiều.
Bởi vì cô đã đăng ký từ lần trước, Nguyễn Ngưng chỉ cần đưa thẻ ra vào là có thể thông qua, sau khi cô đi vào căn cứ, phát hiện có rất nhiều người tinh thần không được tốt lắm, giống như đói đến kiệt sức.
Mọi người đều gần như không có biểu cảm gì.
Đi tới khu 55, không thấy Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan ở đó, chỉ có một vài gian lều nhỏ có người nằm, có vẻ như cũng chỉ có thể nằm để tránh mất sức.
Trải qua gần bốn tháng như vậy, căn lều của gia đình Nguyễn Ngưng cũng đã bị xuống cấp, cô chỉ đành ngồi tạm bên ngoài chờ cha mẹ cô trở về.
Khoảng sáu giờ tối, ngoài cửa căn cứ náo nhiệt hẳn lên.
Khu 55 nằm gần vùng ngoài, Nguyễn Ngưng nghe thấy âm thanh từ phía đó, đôi mắt sáng lên, vội vàng đứng dậy khỏi băng ghế.
Lại đợi khoảng hơn hai mươi phút sau, hai người Nguyễn Thứ Phong và những người khác mới cùng nhau trở về.
Nhìn thấy Nguyễn Ngưng đang đứng ở cửa lều, Châu Tố Lan lóe lên nét mặt không dám tin, mất một lúc bà mới có thể phản ứng lại, lúc này Nguyễn Ngưng đã lao tới trước mặt cha mẹ cô rồi ôm chặt lấy mẹ.
Thật ra cô không hề muốn rời xa cha mẹ mình.
Ở thời đại mạt thế này, để có thể hạ quyết tâm rời đi vốn không dễ dàng, rất có thể một khi cách xa là không có ngày gặp lại.
Nguyễn Ngưng không phải người thuộc về thế giới này, cô càng giống như một linh hồn không có nguồn gốc hơn, người thân duy nhất của cô là cha mẹ, cũng chỉ có cha mẹ là người mà cô có thể giao tiếp không có trở ngại gì.
“Quá tốt rồi.” Châu Tố Lan vừa khóc vừa nói: “Sao con đi lâu như vậy mới trở về, con làm cha mẹ lo lắng muốn chết.”
Hai mắt của Nguyễn Thứ Phong cũng đỏ lên.
Nguyễn Ngưng chỉ có thể nói: “Một lát vào trong lều chúng ta lại nói.”
Châu Tố Lan gạt nước mắt nói: “Được, chúng ta vào trong lều nói chuyện.”
Ba người đi vào trong căn lều chật hẹp, Nguyễn Ngưng giấu chuyện gặp phải cướp biển, chỉ kể lại một lượt những chuyện khác xảy ra trong bốn tháng vừa qua: “Thật ra sau đó phải đợi Tân Hy Vọng chuẩn bị giao dịch, nếu không con đã có thể về sớm hơn một tháng rồi.”
Châu Tố Lan lại rơi nước mắt nói: “Có thể trở về là tốt, con về được là cha mẹ yên lòng rồi.”
Nguyễn Ngưng không thể khóc, cô còn phải điều tiết cảm xúc của cha mẹ nên cười nói: “Không chỉ quay trở về được, con còn bình an vô sự, mang về vài thứ mới nữa.”
Nói rồi, cô lấy từ trong túi không gian ra hai lon đồ hộp mạt thế: “Hai người có muốn nếm thử chút không?”
Nguyễn Thứ Phong tò mò cầm lon đồ hộp lên xem: “Thứ đồ này có thể bảo quản được ba mươi năm sao?”
“Không sai, thứ đồ này được người Mỹ rất ưa thích, bên đó mỗi khi bán ra đều xảy ra cảnh tranh cướp.” Nguyễn Ngưng nói: “Bên trong hộp này đều là thịt bò.”
Nguyễn Thứ Phong nếm thử một chút, cảm thấy mùi vị bình thường: “Tốt xấu gì cũng là thịt, không biết đoàn viễn chinh có mang về ít nào không.”
Nguyễn Ngưng nói: “Chắc chắn có.”
Châu Tố Lan cũng nếm thử một miếng: “Bây giờ đều hy vọng đoàn viễn chinh có thể mang đồ ăn về, nếu không thì không biết bao nhiêu người sẽ chết đói nữa.”
Nguyễn Ngưng hỏi: “Bánh quy nén hết rồi sao?”
Châu Tố Lan: “Hai tháng trước ven biển có không ít người di cư tới, hiện tại căn cứ đều gần ba trăm nghìn người rồi.”
“Con không thấy khu 55 cũng có rất nhiều người ở sao?”
Nguyễn Ngưng thấy rồi.
Châu Tố Lan lại nói: “Bởi vì thực sự không có đồ ăn, cho nên căn cứ không thể nào nhận thêm người được, nếu không hiện tại nơi này đã sớm đông tới không chen nổi.”