Nguyễn Ngưng lật xem từ đầu đến cuối, phát hiện tờ báo mới nhất là của ngày 23 tháng 9 năm 2024.
Về phần những tờ báo trước đó, cô có chút ấn tượng với tin tức trên báo, đó đều là những chuyện đã xảy ra trong thực tế, nói cách khác, hầu hết những tờ báo này đều giống hệt với thế giới thực, nhưng ngày mới nhất là khi nào cô đã xuyên không được một tháng.
Tờ báo này đã đưa tin về cô sau khi cô xuyên không được một tháng!
Nguyễn Ngưng mang tất cả về nhà nghiên cứu trong tâm thái mới lạ.
Tuần kế tiếp, Nguyễn Ngưng gần như đã tìm khắp mọi nơi có thể tìm được, nhưng vẫn không tìm được manh mối nào.
Dựa theo thời gian mà hệ thống nêu ra, còn năm ngày nữa kho báu sẽ biến mất.
Lúc này, so với việc tìm được kho báu, Nguyễn Ngưng càng muốn trở lại nơi có người ở hơn.
Bình thường cô cũng khá thích ở nhà, nhưng kiểu im lặng chỉ có một người trên thế giới này thực sự khiến người ta cảm thấy vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Quá yên tĩnh.
Hôm nay, Nguyễn Ngưng vẫn thức dậy trong sự yên lặng.
Sau khi rửa mặt, cô thấy xung quanh mình có mùi thối rữa.
Đã 8 ngày kể từ khi cô đến thế giới này, không có người quan tâm, lại không có điện, thực phẩm tươi dự trữ trong mỗi gia đình bắt đầu thối rữa, hôm qua lúc xuống dưới siêu thị nhỏ ở dưới lầu, Nguyễn Ngưng đã nhìn thấy trên bàn có mùi thịt heo, thịt bò bị thối rữa, trong bể nước còn có cá chết.
Những quả táo trong cửa hàng trái cây héo queo.
Sầu riêng còn hư nhanh hơn, mùi thơm trước đây của nó biến thành mùi vị lạ.
Không chỉ khu dân cư này mà cả thành phố bây giờ đều như thế này, hơn nữa tình hình ở chợ có lẽ còn tồi tệ hơn.
Nguyễn Ngưng căn bản không ra ngoài, cô mang bếp cồn từ siêu thị dưới lầu về, miễn cưỡng ăn một ít đồ nóng, nước cũng có thể dùng nước khoáng để giải quyết.
Về điện, cô tìm thấy một máy phát điện diesel trong một siêu thị lớn, trong đó cũng có ba thùng dầu diesel. Vì máy phát điện quá lớn không thể mang theo nên Nguyễn Ngưng chỉ cần tạo ra điện trong siêu thị và tích trữ ba cục pin cùng hàng trăm cục sạc dự phòng.
Bằng cách này, nơi ở của cô có thể sử dụng đèn điện, đồng thời điện thoại di động và máy tính của cô có thể được sạc đầy.
Có hai thứ này, chung quanh cuối cùng không còn trống trải yên tĩnh như trước nữa, Nguyễn Ngưng lặng lẽ chờ đợi quãng đời số ngày còn lại kết thúc, sau đó bản đồ kho báu sẽ đuổi cô ra ngoài.
Nhưng đến ngày thứ mười ba, Nguyễn Ngưng vẫn tỉnh lại trong thế giới im lặng.
Ngày thứ mười bốn.
Ngày thứ mười lăm.
Ngày thứ mười sáu, Nguyễn Ngưng vẫn chưa thể rời khỏi.
Đến lúc này, Nguyễn Ngưng không bình tĩnh nổi nữa, dù sao cô cũng không thể bị vây ở trong khu không người này cả đời được, chắc chắn sẽ có cách rời khỏi đây đúng không?
Chỉ là thật sự không có gợi ý à?
Nguyễn Ngưng bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trên thế giới, điều quan trọng nhất là tìm cách rời khỏi thành phố này, nhưng bức tường vô hình cực kỳ chắc chắn, Nguyễn Ngưng thử dùng nhiều loại xe khác nhau đâm vào nhưng không có gì có thể phá vỡ được.
Nếu dùng vũ lực không được, vậy thì thử dùng tốc độ xem.
Nguyễn Ngưng tìm được một chiếc xe thể thao cao cấp từ khu giàu có, dù sao nhìn qua cũng không thấp hơn mấy chục triệu, cô đạp hết chân ga, dự định dùng tốc độ nhanh nhất xem có thể lao ra khỏi rào chắn hay không.
Kết quả là “vù” một tiếng, chiếc xe quay trở lại nơi xuất phát.
Nguyễn Ngưng bước xuống khỏi xe thể thao, có chút không tin.
Không thể lái xe ra ngoài, vậy cô sẽ lái máy bay!
Sau khi lái xe tải đến sân bay, Nguyễn Ngưng hùng dũng tự tin bước đến phòng điều khiển vắng vẻ, thấy có vài chiếc máy bay đang chuẩn bị đón khách, cửa cabin đang mở.