Nguyễn Ngưng gật đầu: “Đương nhiên.”
Chuyện có liên quan đến viện nghiên cứu, Tôn Vĩnh Siêu không có tâm trạng vòng vo với Nguyễn Ngưng nên vội vàng đi thông báo với Trung tướng Lý.
Nguyễn Ngưng vốn định về nhà, không ngờ mới ra khỏi văn phòng đã gặp phải Trình Quý Khoan.
Rõ ràng là anh đang đợi cô.
Nguyễn Ngưng có hơi bất ngờ: “Anh Trình, có chuyện gì không?”
Trình Quý Khoan gật đầu: “Vừa đi vừa nói.”
Hai người ra khỏi sân vận động, trên đường đi Trình Quý Khoan nói: “Gần đây bên trại tị nạn có rất nhiều hoạt động, không chỉ đào bới nhà máy đóng tàu mà còn phải trữ củi.”
“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trại tị nạn cũng đưa ra thông báo yêu cầu mọi người ít nhất phải trữ đủ vật tư dùng trong hai tháng, cô và chú Nguyễn cũng nên chú ý một chút.”
Nguyễn Ngưng không ngờ sẽ là chuyện này, cô mỉm cười: “Cảm ơn anh đã nhắc, không phải lần trước anh đã để lại cho chúng tôi hai căn phòng đầy củi sao? Chúng tôi đã trữ đủ nên chắc sẽ đủ dùng cho lần sau.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Trình Quý Khoan đột nhiên hỏi: “Cô vẫn đang tìm cái người đàn ông bị gãy tay kia à?”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Trình Quý Khoan nói: “Tôi cũng sẽ giúp cô để ý, nhưng bây giờ quần áo mùa đông rất dày nên không khó để che giấu đặc điểm gãy tay.”
“Anh ta còn đặc điểm nào khác không?”
Nguyễn Ngưng cẩn thận suy nghĩ.
Trong hoàn cảnh hiện tại, người ta có thể dễ dàng che dấu vẻ ngoài của mình nên thật sự rất khó để xuống tay.
“Ngoài cái đó thì chân anh ta có thể bị què, nhưng cũng không chắc lắm.”
Trình Quý Khoan gật đầu: “Được.”
Anh dừng lại, hai người đang định nói lời tạm biệt thì một giọng nữ ngạc nhiên bất thình lình vang lên sau lưng Nguyễn Ngưng.
“Ngưng Ngưng! Thật sự là cậu, cậu vẫn còn sống à?”
Nguyễn Ngưng theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt nhưng có vẻ thuộc loại dễ thương, ăn mặc như một chú chim cánh cụt nhỏ.
Cô ấy chạy lạch bà lạch bạch về phía cô.
Nguyễn Ngưng không có trí nhớ của nguyên chủ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cô bé này là ai.
Không ngờ cô bé lại chạy đến trước mặt cô, vén khăn quàng cổ và khẩu trang lên, hưng phấn nói: “Ngưng Ngưng, cậu không nhận ra tớ à, tớ là Châu Tiểu Nhiễm.”
Nguyễn Ngưng chợt nhận ra: “Sao cậu lại ở đây, cậu tới trại tị nạn à?”
Châu Tiểu Nhiễm hưng phấn nói: “Không có, chị của tớ nhìn thấy thông báo mới nhất của trại tị nạn nên mới muốn qua đây tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.”
Thông báo mà cô ấy nói chính là việc bốn sở chỉ huy lớn bảo mọi người trữ vật tư và củi nhóm lửa.
Nguyễn Ngưng liếc Trình Quý Khoan một cái.
Trình Quý Khoan hiểu ý, tạm biệt hai người.
Sau khi anh đi, Châu Tiểu Nhiễm hiếu kỳ nói: “Ngưng Ngưng, viên sĩ quan vừa rồi là ai vậy, cậu mới quen anh ta à?”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Quen nhau sau khi Siêu bão Mặt Trời diễn ra, sau đó anh ấy gia nhập đội bảo vệ. Còn cậu thì sao, mấy ngày nay cậu thế nào?”
Châu Tiểu Nhiễm cười nói: “Chúng tớ may mắn lắm.”
“Trước khi Siêu bão Mặt Trời diễn ra, không biết ai đã cho nhà chúng tớ rất nhiều thức ăn và một ít vật dụng hàng ngày.”
“Nếu là thứ khác thì cũng thôi đi, nhưng tất cả đều là đồ ăn, vứt đi thì cũng quá dọa người nên lúc chuyển nhà bọn tớ cũng mang chúng theo, chị của tớ vẫn còn muốn trả lại cho người ta đấy.”
“Đúng rồi, cậu vẫn chưa biết chuyện tớ chuyển nhà đúng không? Lúc ấy cứ lo dọn đồ nên quên nói cho cậu biết.”
Nói tới đây, Châu Tiểu Nhiễm thở dài: “Ai biết sẽ đột nhiên xuất hiện Siêu bão Mặt Trời, may là có đống đồ ăn này, nếu không hai chị em bọn tớ đã chết đói rồi.”
“Tớ không biết là ai đã gửi những thứ đó, nếu không bọn tớ nhất định sẽ đến cảm ơn người đó.”