Tôn Vĩnh Siêu trừng Nguyễn Ngưng.
Nguyễn Ngưng vô tội nói: “Anh Tôn, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, đối với bọn họ, mấy anh là người có súng có đại bác.”
“Chúng tôi có súng có đại bác nhưng sẽ không tấn công người của mình.” Tôn Vĩnh Siêu nói: “Được rồi, tôi đồng ý với biện pháp giao dịch của cô, nhưng nếu có vấn đề với vàng…”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi chắc chắn sẽ không chạy thoát.”
Nguyễn Ngưng cười với anh ta: “Anh Tôn, anh nhanh chóng đi lấy vàng đi, tôi ở tầng bảy của tòa nhà Tài chính cũ đợi các anh.”
Mặc dù bảy trăm năm mươi ký vàng trị giá hơn bốn triệu nhưng thật ra cũng không nhiều lắm.
Không cần dùng công cụ chỉ cần dựa vào sức người, ba mươi người thôi cũng có thể khiêng được.
Tôn Vĩnh Siêu chỉ mất hai đến ba giờ để lấy vàng và đưa đến Tòa nhà Tài chính.
Nguyễn Ngưng dựa theo giao hẹn nói địa chỉ chứa vật tư cho anh ta.
Sau khi để lại một đội trông coi vàng và Nguyễn Ngưng, Tôn Vĩnh Siêu dẫn theo những người khác nhanh chóng ra ngoài.
Khoảng hơn hai tiếng sau, có ba quân nhân phấn khởi quay lại, báo cho những người lưu lại có thể rút lui.
Nói cách khách, giao dịch thành công.
Một tấn rưỡi thịt khô!
Mỗi người trong bọn họ đều có thịt để ăn!
Các chiến sĩ nhỏ vui mừng khôn xiết, chào Nguyễn Ngưng rồi cùng nhau rời đi.
Vì để chắc chắn Nguyễn Ngưng không lập tức thu vàng vào trong không gian.
Đầu tiên cô sử dụng công cụ ẩn thân, sau đó lại sử dụng chức năng dò xét địch ý ở xung quanh để thăm dò toàn bộ phạm vi trong bán kính một mét, xác nhận Tôn Vĩnh Siêu không có theo mình.
Nguyễn Ngưng thở phào nhẹ nhõm, quay lại căn phòng chất đầy vàng, cất bảy trăm năm mươi ký vàng vào trong không gian.
Ngay lập tức vàng biến thành một ngàn năm trăm tấn.
Cũng tức là chín triệu tệ.
Nguyễn Ngưng xếp chúng lại với số vàng trước đó, mỉm cười nhìn ngọn núi nhỏ bằng vàng.
Mà bên cạnh vàng, không gian của cô còn trống ba trăm mét khối.
Những nơi này được chuẩn bị cho chuyến đi xa trong hai tháng, không gian càng lớn thì càng tốt.
Cô lẩm nhẩm hai chữ “trở về” trong lòng, bóng người Nguyễn Ngưng biến mất ngay tại chỗ.
Nguyễn Ngưng xuất hiện trong xe RV.
Lúc này đã là rạng sáng, Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan vẫn đang đợi con gái, thấy cô trở về bọn họ mới thả lỏng bả vai.
Châu Tố Lan hỏi: “Đổi xong rồi?”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Nguyễn Thứ Phong tò mò: “Thực sự đổi thành vàng?”
Tay trái của Nguyễn Ngưng lấy ra một viên gạch bằng vàng cho ông ấy, tay phải lấy ra một viên gạch bằng vàng khác.
Châu Tố Lan vừa vui vừa ngạc nhiên, bà ấy cầm lấy thỏi vàng ước lượng: “Mẹ sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy một viên vàng gạch, nó nặng bao nhiêu?”
Nguyễn Ngưng nói: “Một ký.”
“Một ký!” Hai mắt Châu Tố Lan phát sáng: “Trời ơi, một ký, vậy tổng cộng con đổi được bao nhiêu, một trăm viên không?”
Nguyễn Ngưng nói: “Sau khi nhân đôi lên là một tấn rưỡi.”
Châu Tố Lan ngẩn người: “Bao nhiêu?”
Nguyễn Ngưng lặp lại: “Một tấn rưỡi.”
Nguyễn Thứ Phong cũng bị dọa đến choáng váng: “Một tấn rưỡi vàng, đó là bao nhiêu thỏi vàng thế, trị giá bao nhiêu tiền?”
Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm: “Thật ra không xài được, chắc khoảng hơn chín triệu.”
Nguyễn Tứ Phong đột nhiên cười rạng rỡ: “Không tiêu được cũng tốt, con nhanh chóng lấy vàng ra đi, cho cha con nhìn thỏa thích.”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười nhưng cô rất hiểu tâm trạng của Nguyễn Thứ Phong, cô lấy toàn bộ vàng trong không gian ra.
Ừm, ánh vàng rực rỡ có hơi chói mắt.
Nguyễn Thứ Phong không khỏi mỉm cười: “Con gái, hôm nay con đừng thu vào nhé, cha phải ngủ trên núi vàng.”
Bình thường Châu Tố Lan là một người vô cùng rụt rè, nhưng lúc này bà ấy lại gật đầu liên tục: “Đúng, đúng, mẹ cũng muốn thử ngủ trên núi vàng.”
Nguyễn Ngưng vui đến mức nghĩ đến việc cất hết toàn bộ vàng vào trong không gian, xây thành một ngôi nhà rồi thả nó ra lại.
Lúc này, ý cười trong mắt Nguyễn Thứ Phong đã biến mất.
Tối hôm sau, Nguyễn Ngưng phân loại thịt khô và kẹo, cho vào túi vải nhỏ.
Đêm nay, Trình Quý Lịch sẽ xuất phát.
Cô quyết định đi sớm một chút, như vậy sẽ nói được nhiều hơn.
Cô ra khỏi khu biệt thự lúc sáu giờ hơn, cô đến hầm trú ẩn lúc bảy giờ ba mươi phút.
Không ngờ nơi này hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, thay vì ở trong hầm trú ẩn, người ta đốt hai cái bếp lớn ở bên ngoài, sau đó dọn ghế đẩu ra ngoài, ngồi trong khoảng đất trống háo hức chờ đợi.
Một bếp thì đang nấu cháo.
Một bếp khác đang xào rau.
Chỉ có hơn bốn nghìn hộp cơm tự sôi nên không phải ai cũng có, cũng không thể ăn hết ngay trong một lần.
Họ mở bao bì ra, đổ cơm bên trong vào nồi rồi nấu thành cháo đặc.
Thêm thịt xông khói, xúc xích vào các loại rau khác rồi nấu tất cả trong một nồi.
Hương thơm ngào ngạt của thịt lan tỏa ra bốn phía.
Những người chờ ăn đều uống nước và cười khúc khích bên bếp lửa lớn.
Nguyễn Ngưng tìm được Trình Quý Lịch ở trong đám người, thấy cô ấy đang ngồi chung một chỗ với Trình Quý Khoan.
Vừa thấy Nguyễn Ngưng, Trình Quý Lịch đã vội vàng kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Ngưng Ngưng, cậu tới thật đúng lúc, hôm nay bọn tớ có thịt ăn!”
Nguyễn Ngưng bị bầu không khí ảnh hưởng, trên mặt cũng hiện lên ý cười.
Trình Quý Lịch nói: “Không ngờ trước khi xuất phát lại có chuyện tốt như vậy.”
Cô ấy ghé sát vào tai Nguyễn Ngưng, nhỏ giọng nói: “Thiếu tướng Tôn cho mỗi người trong đội viễn chinh của chúng tớ thêm năm gói mì ăn liền, hai hộp lẩu tự sôi và mười cái bánh mì nhỏ.”
Hai mắt Trình Quý Lịch phát sáng: “Ngưng Ngưng, lần này tớ giàu to rồi!”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười: “Đúng vậy, cậu giàu to rồi.”
“Cậu muốn gì, tớ để lại cho cậu.”
Nguyễn Ngưng nói: “Tớ lấy mấy thứ đó làm gì, cậu phải đi xa như vậy, mang theo trên đường còn có thể bổ sung thể lực.”
Nói xong, cô lặng lẽ nhét chiếc túi vải nhỏ vào người Trình Quý Lịch: “Đây là vật tư mà anh em các cậu gửi ở chỗ tớ, bên trong có kẹo, có lẽ sẽ bị tan chảy.”
“Nhưng dùng để làm ngọt miệng thì không thành vấn đề.”
Trình Quý Lịch cười hì hì nói: “Tớ biết rồi, cậu yên tâm đi, tớ chắc chắn có thể bình an trở về.”
Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.
Chẳng bao lâu, thức ăn trên bếp đã được nấu chín.
Đây là vật tư của trại tị nạn, nói cách khác người nào nhìn thấy cũng có phần.
Nguyễn Ngưng cũng được chia cho một chén cháo và một chén rau xào nhỏ.
Hai mắt Trình Quý Lịch sáng lên: “Không ngờ lại có nhiều thịt, nhiều nước, nhiều rau như vậy, sung sướng quá.”
Cô ấy ăn rất nhanh.
Mặc dù thỉnh thoảng nhà họ Trình có thể tự nấu nướng nhưng chắc chắn không đủ cơm ăn áo mặc.
Trình Quý Lịch muốn từ từ nếm thử, đáng tiếc cô ấy lại ăn ngấu nghiến, sau khi uống hết chén cháo vẫn chưa thấy no, bèn lấy nửa cái bánh quy nén ra ăn chung với thịt xào.
“Thơm quá, thật sự ăn rất ngon.”
Trình Quý Lịch nhìn Nguyễn Ngưng: “Ngưng Ngưng, cậu mau ăn đi, nếu không tớ sẽ cướp của cậu đấy.”
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười.
Bên kia, Trình Quý Khoan nhìn em gái ruột của mình với ánh mắt ngập ý cười.
Bữa cơm thịnh soạn này làm vơi đi nỗi buồn chia tay, sau khi ăn xong, Trình Quý Lịch liền hưng phấn đi thu dọn hành lý.
Ngoài quần áo và vũ khí, thứ bọn họ mang theo nhiều nhất chính là đồ ăn và dép lê.
Dọc đường đi không biết bọn họ sẽ phá hư bao nhiêu đôi dép.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngưng nhịn không được đỏ mắt.
Trình Quý Lịch ôm lấy cô.
“Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ trở về an toàn.”
Nguyễn Ngưng ừ một tiếng: “Tớ mang cho cậu mấy viên lọc nước, nếu tìm được nước phải uống nước sạch, đã biết chưa?”
Giọng Trình Quý Lịch nghẹn ngào: “Được.”
Ngoài ba bọn họ đang chào tạm biệt, Tôn Vĩnh Siêu cũng đang nói chuyện với Nghiêm Nhược Tuyết.
Khác với thái độ thản nhiên của Nghiêm Nhược Tuyết, Tôn Vĩnh Siêu lại bày ra vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng.
Nguyễn Ngưng ở bên cạnh vui vẻ nhìn, phải có người trị được Tôn Vĩnh Siêu này.
Chín giờ tối, đội viễn chinh thừa dịp ban đêm bắt đầu xuất phát.
Nguyễn Ngưng lặng lẽ liếc mắt nhìn Trình Quý Khoan, không biết người anh trai này đang cảm thấy thế nào.