Với nụ cười trên môi, cô bé bước tới đó cùng bố mẹ.
Trình Quý Khoan cũng nhìn thấy ba người bọn họ, anh nói một tiếng với Trình Quý Lịch, người sau vui vẻ ngẩng đầu lên, chạy thẳng tới chỗ Nguyễn Ngưng.
Hai cô gái ôm chặt lấy nhau, Trình Quý Lịch vui đến phát khóc: “Ngưng Ngưng, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau.”
Nguyễn Ngưng cũng vui mừng, cô đưa tay lau nước mắt trên mặt Trình Quý Lịch: “Cậu đó, mấy tháng nay thế nào, trông có vẻ gầy đi rất nhiều.”
Trình Quý Lịch vừa cười vừa nói: “Ngày nào bọn tớ cũng phải đi tuần tra, đương nhiên là vất vả hơn một chút.”
“Nhưng trông cậu không thay đổi gì nhiều, khó trách anh tớ cứ khuyên tớ không phải lo lắng cho cậu.”
Thật ra Nguyễn Ngưng có béo hơn một chút, nhưng cô đã giảm béo thành công.
Nguyễn Ngưng ngượng ngùng vừa cười vừa nói: “Cậu lo lắng cho tớ làm gì? Tớ nghe nói trại tị nạn sắp phải chuyển đi, cậu cũng đi theo bọn họ sao?”
Trình Quý Lịch nhìn Trình Quý Khoan.
Trình Quý Khoan nói: “Có lẽ là vậy.”
Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Cái gì gọi là có lẽ?”
Trình Quý Lịch vội nói: “Anh tớ không muốn dính líu quá sao nhưng lại không thể từ chức, thiếu tướng Tôn nói tổ chức cần tớ và anh tớ, đặc biệt là doanh trại của nữ binh, bọn họ rất cần tớ.”
Nguyễn Ngưng cười lớn: “Xem ra cậu ở đây không tệ, còn được thiếu tướng Tôn đánh giá cao như vậy.”
Trình Quý Lịch vô cùng kiêu ngạo: “Đó còn không phải vì tớ bắn súng giỏi sao, hơn nữa có rất nhiều người không dám giết người nhưng tớ lại dám.”
“Khả năng bắn súng của tớ còn chuẩn xác hơn hầu hết các nam binh đấy.”
Nguyễn Ngưng buồn cười trong lòng, thả rắm cầu vồng: “Quả nhiên, vẫn là cậu lợi hại nhất.”
Trình Quý Lịch bật cười: “Học trò của tớ cũng lợi hại, gần đây Triệu Na Na tiến bộ rất nhanh, tớ cảm thấy cô ấy rất có thiên phú.”
Lúc này, Nguyễn Ngưng mới tò mò hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Chắc cô ấy sẽ xuống sớm thôi, vốn dĩ bọn tớ định cùng nhau về tiểu khu, gần đây em trai của cô ấy thế nào rồi?”
Nguyễn Ngưng cười nói: “Rất tốt, còn mập hơn lúc mới tới một chút.”
Vì Nguyễn Ngưng và những người khác đã ở đây nên Trình Quý Lịch và Trình Quý Khoan không cần thiết phải quay lại, ba người trò chuyện một hồi.
Lúc này, một người lính trong đội từ bên ngoài chạy về.
Hiện tại, nhiệt độ không khí đã gần ba mươi bảy độ, người nào người nấy cũng đổ mồ hôi như tắm.
Thật ra bây giờ bên ngoài rất nóng, chỉ là trại vừa mới mở cửa lại, tâm trạng của mọi người đều rất phấn chấn, chủ động tắm nắng.
Đội trưởng bước vào trại, trong khi những người khác ở lại chỗ cũ.
Một người trong số họ nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Trình Quý Khoan thì vội vàng chạy về phía anh.
Lúc này, Trình Quý Khoan thấp giọng nói: “Cậu ấy là người của trại cải tạo lao động, có lẽ bên kia đã xảy ra chuyện cho nên mới tới tìm tôi.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày.
Người nọ đứng trước mặt Trình Quý Khoan, hai người chào hỏi nhau một cách ngắn gọn.
Dù sao đây cũng là cuộc trò chuyện giữa những quân nhân nên Nguyễn Ngưng và ba người còn lại chủ động giữ khoảng cách, đợi ở gần đó.
Một lát sau, Trình Quý Lịch và Trình Quý Khoan đi tới, vẻ mặt Trình Quý Khoan nghiêm túc, nói: “Một tháng trước, cái tên Sở Định Phong kia đã trốn khỏi trại cải tạo lao động.”
Thật ra Nguyễn Ngưng không quá bất ngờ, nếu Sở Định Phong không chạy thì cô mới ngạc nhiên.
Có thể làm hắn phát triển chậm lại hai tháng, Nguyễn Ngưng đã cảm thấy hài lòng lắm rồi.
Trình Quý Khoan vẫn nhăn mặt: “Người này không đơn giản, bên kia trông coi rất nghiêm mật, làm sao một mình hắn lại có thể trốn thoát?”
Trình Quý Lịch buồn bực nói: “Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, tớ biết giải thích với Triệu Na Na thế nào đây?”
Nguyễn Ngưng cười nói: “Không liên quan tới cậu thì cậu giải thích cái gì? Triệu Na Na có thể hiểu được.”