Châu Tố Lan gật đầu: “Được.”
Ba người di chuyển đến một nơi an toàn hơn, nhưng để tránh gặp phiền phức vào buổi tối, Nguyễn Ngưng dứt khoát lấy thiết bị tàng hình dán lên chiếc xe RV, để tránh bị phát hiện ra.
Một đêm không tiếng động.
Sáng hôm sau, Nguyễn Ngưng ăn sáng xong rồi chào tạm biệt cha mẹ.
Căn cứ Huyết Sắc tương đối kín đáo, nó nằm một vùng nông thôn cách thành phố Nam Nguyên một trăm kilomet.
Nguyễn Ngưng quyết định đi xe đạp, bây giờ nơi này không có phương tiện di chuyển, chỉ có thể đi bộ, cho nên tính đi tính lại không ngờ cô lại đến gần căn cứ sớm hơn đám Sở Định Phong.
Nhưng cô không đi vào mà định đợi cho đến khi bốn người Lệ Lệ trở về.
Chờ đợi hơn hai tiếng, bốn người kia mới mệt mỏi trở về.
Nguyễn Ngưng sử dụng thiết bị tàng hình, lặng lẽ đi theo.
Đã lâu rồi Sở Định Phong không vận động nên hiện tại hắn đã sức cùng lực kiệt, trong lòng tức giận nên không muốn tiếp tục đi bộ.
Lệ Lệ cũng rất mệt mỏi, cô ta mỉm cười với Sở Định Phong nói: “Chúng ta sẽ đến ngay thôi.”
Sở Định Phong liếc nhìn cô ta một cái.
Lệ Lệ nói: “Để tôi giới thiệu với anh. Nơi chúng ta sắp đến là căn cứ do một trong những chị em của tôi thành lập.”
Sở Định Phong cau mày, ánh mắt cảnh giác.
Lệ Lệ tiếp tục nói: “Chúng tôi nói đây là căn cứ, nhưng không thể so sánh với căn cứ Nhật Minh. Chúng tôi tổng cộng chỉ có hơn một nghìn người, tất cả đều là phụ nữ vô gia cư, trong đó có rất nhiều người cô bé vị thành niên.”
Sở Định Phong nghe xong cũng không còn mệt mỏi nữa, tuy không nói được nhưng vẻ mặt lại tràn đầy kinh ngạc.
Một căn cứ đầy phụ nữ sao?
Đây không phải là thiên đường của hắn sao?
Trên môi Lệ Lệ lóe lên nụ cười: “Dù sao anh vẫn là người đàn ông đầu tiên có thể tiến vào căn cứ của chúng tôi. Một lát nữa khi gặp chỉ huy căn cứ của chúng tôi, anh phải cư xử thật tốt.”
“Cô ấy trông rất xinh đẹp.”
Trong lòng Sở Định Phong càng hưng phấn hơn, muốn hỏi Lệ Lệ liệu cô ta có thể đưa hắn đi tắm không.
Hắn cảm thấy mình nên dùng gương mặt đẹp trai nhất của mình để bước vào thiên đường đầy phụ nữ này.
Đương nhiên Lệ Lệ không biết hắn đang nghĩ gì, cô ta đi đến nói chuyện với chị Châu và chị Lưu.
Chẳng mấy chốc, bốn người đã đến cổng trại.
Trong thời kỳ động đất, không thể nào ở trong nhà, càng đừng nói đến hang động hay những nơi khác, mọi người đều ngủ bên ngoài, nếu sợ lạnh có thể dựng lều bằng tranh hoặc ván gỗ.
Miễn sao khi có động đất không bị nhà đổ sập đè lên người là được.
Căn cứ này cũng vậy, nhưng so với căn cứ Nhật Minh thì nó sạch sẽ, ngăn nắp hơn rất nhiều, trên mặt đất khắp nơi không có rác thải, cũng không có mùi hôi thối.
Sắc mặt Sở Định Phong càng hưng phấn, cực kỳ hứng thú nhìn xung quanh, giống như trở về nhà của chính mình.
Sau khi Lệ Lệ chào hỏi vô số người, cô ta bước đến trước mặt Sở Định Phong và nói: “Chỉ huy căn cứ của chúng tôi sẽ đến gặp anh nhanh thôi. Anh thực sự rất may mắn đó.”
Sở Định Phong thầm nghĩ, còn không phải do hắn có thể lấy đồ ăn ra sao, nếu không thì sao có thể coi hắn là khách quý chứ?
Đây là đặc ân mà hắn xứng đáng nhận được.
Khoảng mười phút sau, Lệ Lệ dẫn Sở Định Phong vào một căn lều lớn hơn.
Nguyễn Ngưng cũng bước vào.
So với lều của Trịnh Khôn, thì nơi này chẳng hề trang trọng chút nào, chỉ có một vài chiếc ghế và bàn, nhưng lại có một mỹ nhân tuyệt sắc đang ngồi ở đó.
Trong lòng Nguyễn Ngưng vô cùng kinh ngạc.
Thật xinh đẹp.
Trong tiểu thuyết gốc, căn cứ Huyết Sắc là một sự tồn tại tương đối đặc biệt, tác giả tiểu thuyết miêu tả họ giống một tổ chức gián điệp cấp cao hơn.
Họ và Sở Định Phong vừa là đồng minh vừa là kẻ thù.