Triệu Na Na tò mò: “Không sợ nữa là ý gì?”
“Ý là dù có hơi sợ nhưng không sợ cô ấy làm tôi bị thương.” Văn Mai giải thích: “Tuy cô Nguyễn không phải là người lương thiện nhưng cô ấy không phải người xấu.”
Triệu Na Na gật đầu như đã hiểu.
Văn Mai vừa cười vừa nói: “Hơn nữa bình thường cô ấy sẽ không quản chúng ta, chúng ta chỉ cần tự lo cho mình là được.”
Cô ta dừng lại một chút rồi mới hỏi: “Thằng bé này là em của cô hả?”
Triệu Na Na vội vàng giới thiệu với cô ta.
Văn Mai sống một mình đã lâu nên lúc thấy có người mới đến, cô ta rất vui còn sờ đầu Triệu Tiểu Bảo: “Vậy sau này chúng ta sẽ sống chung với nhau, cùng nhau đi chặt củi, giúp đỡ lẫn nhau.”
Triệu Na Na vui vẻ ra mặt: “Được!”
Nguyễn Ngưng và Nguyễn Thứ Phong quay lại tầng mười tám, Chu Tố Lan lo lắng cả đêm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy cằn nhằn liên tục: “Hơn nửa đêm còn chạy ra ngoài, cũng chẳng thèm nói là làm cái gì, để mẹ con một mình ở nhà lo lắng đến sốt cả ruột.”
Nguyễn Ngưng cởi quần áo trên người ra, sau đó vội vàng chạy tới ôm lấy Chu Tố Lan: “Con đi làm chuyện lớn.”
Sau khi nghe cô kể lại chuyện đêm qua đã cứu được Triệu Na Na, cuối cùng Chu Tố Lan cũng hiểu: “Thảo nào, mẹ còn đang nghĩ tại sao hơn nửa đêm mà con cứ đòi ra ngoài.”
“Số của đứa nhỏ này cũng quá khổ rồi, hy vọng sau này nó có thể bình an vô sự.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Lần này con còn nhận được quà nữa đấy.”
Hai mắt Chu Tố Lan bừng sáng: “Cái gì vậy?”
Nguyễn Ngưng cười mà không nói, Chu Tố Lan vội vàng nhìn Nguyễn Thứ Phong.
Nguyễn Thứ Phong lớn tiếng nói: “Bà đừng nhìn tôi, nó có nói gì với tôi đâu.”
Chu Tố Lan lại nhìn con gái nhà mình: “Con mau nói đi, đừng có thừa nước đục thả câu nữa, nếu còn thừa nước đục thả câu thì sẽ bị chính mẹ ruột của mình đánh!”
Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Bởi vì con giúp Triệu Na Na rời khỏi Sở Định Phong, làm hắn thiếu đi một người vợ nên hắn bị trừ hai nghìn điểm cống hiến của gia tộc.”
Chu Tố Lan chớp mắt: “Điều đó có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là cho dù bây giờ anh ta có cưới thêm hai bà vợ nữa điểm cống hiến của anh ta vẫn là không điểm.” Nguyễn Ngưng cười khúc khích: “Mà khi con nhận được phần thưởng, thời gian trong không gian của mẹ sẽ được tăng lên gấp đôi.”
Chu Tố Lan vui vẻ: “Con nói là thời gian được tăng tốc?”
Nguyễn Ngưng cười tươi: “Đúng vậy, điều đó có nghĩa là khoai tây trong không gian của mẹ sẽ chín trong nửa tháng nữa, chúng ta đã trồng được một mẫu rưỡi đúng không?”
Nguyễn Thứ Phong bắt đầu sa vào mộng đẹp: “Một mẫu có thể thu hoạch được hai tấn khoai tây, nói cách khác chúng ta có thể thu hoạch được ba tấn cân!”
“Ba tấn cân, không biết làm được bao nhiêu thịt om khoai tây nữa.” Chu Tố Lan cảm thấy không thể đếm hết, hai mắt như phát sáng: “Chúng ta còn có thể làm khoai tây chua cay, khoai tây lát xào và nhiều món bằng khoai tây khác.”
Chu Tố Lan vỗ bàn một cái: “Hay là hôm nay chúng ta chiên khoai tây chiên nhé, hôm nay mẹ sẽ cho con thấy kỹ năng của mẹ, chắc chắn là ngon hơn khoai tây chiên đóng gói của con.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười đồng ý: “Mẹ, sau này mẹ nhớ thả Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng ra ngoài nhiều hơn nhé, nếu không chúng sẽ lớn rất nhanh.”
“Sao mẹ lại có thể quên mất chuyện này chứ?” Chu Tố Lan giật mình, nhanh chóng thả hai con chó con ra, thấy chúng không hề thay đổi, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ấy sờ đầu Tiểu Hoàng Hoàng: “Mặc dù hai đứa tụi mày lớn càng nhanh càng tốt nhưng cũng đừng lớn nhanh quá, người và chó đều giống nhau, lúc còn nhỏ mới đáng yêu.”
Nguyễn Ngưng cứ có cảm giác bà ấy đang ám chỉ điều gì đó.