Nguyễn Ngưng nhướng mày, Sở Định Phong bị nhốt, trừ khi có người mở cửa, nếu không thì thiết bị không thể bay ra được.
Chỉ có thể đợi có người tới lại tính tiếp.
Nguyễn Ngưng nhờ hệ thống trông chừng thiết bị giám sát, cô từ không gian lấy ra máy bay điều khiển từ xa, phóng lên không trung do thám.
Sau mười phút, Nguyễn Thứ Phong hỏi: “Thế nào rồi?”
Nguyễn Ngưng: “Không có người, căn cứ bọn họ trước đây nhân khẩu gần mười nghìn người, kể cả giảm đi một nửa cũng không thể không có tung tích gì, có vẻ như đã đi tới một nơi rất xa xôi.”
Nguyễn Thứ Phong: “Có khi nào đi tới thành phố Nam Nguyên rồi không?”
Châu Tố Lan: “Đến nơi đó để làm gì? Ăn bê tông cốt thép hay gì?”
Nguyễn Thứ Phong: “Hẳn không thể là đi căn cứ Tân Hy Vọng được, Trịnh Khôn sẽ chịu giải tán căn cứ Minh Nhật sao?”
Ở đây đoán mò cũng chẳng có tác dụng, Nguyễn Ngưng nói: “Trước hết chúng ta ra khỏi đống rác này đi, bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, ngày mai lại nói.”
Cũng có thể tiện đợi xem động tĩnh bên phía thiết bị giám sát kia.
Một đêm yên lặng.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, hệ thống gọi Nguyễn Ngưng tỉnh dậy: “Ký chủ, có người đi vào phòng của Sở Định Phong.”
Nguyễn Ngưng vừa tỉnh lại, lập tức điều động thiết bị giám sát bay tới bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ, lượn một vòng trong phạm vi ba mươi mét.
Hệ thống cũng đang nhìn theo: “Xem ra không có gì bất thường, trong căn cứ rất yên bình.”
Nguyễn Ngưng cau mày, điều chỉnh thiết bị giám sát trở lại trên người Sở Định Phong, tránh cho lát nữa đóng cửa khiến nó không bay trở lại được.
Nghĩ nghĩ, cô gọi Nguyễn Thứ Phong dậy: “Cha, con ra ngoài xem một lượt, cha và mẹ cứ ở đây đợi con.”
Nguyễn Thứ Phong có chút chưa tỉnh ngủ: “Con đi đâu?”
Nguyễn Ngưng: “Tùy tiện đi loanh quanh, xem xem có gặp được người nào không.”
Nói xong, cô liền dùng máy cải trang biến thành hình dạng khác rời khỏi nhà di động.
So với Tân Hy Vọng, nơi này có vẻ ít người qua lại hơn, Nguyễn Ngưng một đường thẳng tới trung tâm thành phố Nam Nguyên mà không nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào.
Mà đống đổ nát ở Nam Nguyên còn đổ nát hơn trước, trông hoang tàn tịch mịch, khiến người ta cảm giác nó sẽ biến thành hư vô theo thời gian.
Nguyễn Ngưng cẩn thận dẫm lên đống đổ nát, mỗi một bước đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ rằng sẩy chân sẽ bị ngã xuống.
Cứ như thế hơn hai mươi phút, cô rốt cuộc cũng gặp được hai người.
Đối phương nhìn thấy cô, lập tức có cảm giác sợ hãi không rõ tại sao, hắn đặt tay lên con dao, phân vân không biết có nên chạy đi hay không.
Nguyễn Ngưng lúc này trong hình dạng một thiếu niên hai mươi tuổi, cô cũng rút ra một con dao, giả vờ cảnh giác nói: “Các người là ai, có phải đến từ căn cứ Minh Nhật không?”
Hai kẻ đó nhìn nhau, thu hồi đồ vật lại rồi muốn rời đi.
Nguyễn Ngưng lập tức nói: “Đứng lại, để đồ vật lại.”
Hai kẻ đó đều là đàn ông, nhìn có vẻ tuổi tác không lớn, so với Nguyễn Ngưng hiện tại còn gầy hơn một vòng, trông không có khí lực.
Một kẻ trong đó nói: “Ở đây không có đồ ăn, chỉ có phế liệu mà chúng tôi nhặt được thôi.”
Nguyễn Ngưng: “Các người nhặt phế liệu để làm gì? Xung quanh đây có người thu phế liệu sao?”
Tên còn lại nói: “Là căn cứ Hoa Hưng muốn, chính là căn cứ Minh Nhật mà ngươi nói.”
Nguyễn Ngưng sửng sốt: “Thế là sao?”
Người đàn ông đó rụt rè đáp: “Đại ca, anh không biết sao? Căn cứ Minh Nhật giờ không còn nữa rồi, thủ lĩnh đổi thành một kẻ tên là Lục Tân Hoa, ông ta cũng đổi tên căn cứ rồi.”
Nguyễn Ngưng trong lòng chấn kinh, quả nhiên là thời thế thay đổi.
“Vậy căn cứ Hoa Hưng đó nằm ở đâu?”
Người đó đáp: “Ở phía Nam.”
Nguyễn Ngưng: “Các người thu gom phế liệu cho căn cứ Hoa Hưng, vậy cũng là người ở căn cứ đó sao?”
Người đó lập tức xấu hổ: “Bọn họ không thu nhận người.”