Có người đang tuần tra trong doanh trại, nhưng nhóm người này chỉ loáng thoáng nhìn thấy bóng lưng Nguyễn Ngưng, vốn không thể đuổi kịp.
Đám người có tố chất thể lực yếu ớt kia dĩ nhiên là không thể đuổi kịp tốc độ của Nguyễn Ngưng.
Sau mười phút, Nguyễn Ngưng đã bỏ lại đám người phía sau rất xa, chung quanh không có người, cô đành dùng định vị để quay về sơn cốc.
Nguyễn Thứ Phong và Chu Tố Lan đang ngủ.
Người máy trồng trọt thì đang ở bên ngoài chăm chỉ vất vả lao động suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà không cần nghỉ ngơi.
Không hề lãng phí một trăm điểm cống hiến mỗi ngày, hơn nữa cũng không phải nạp điện cho nó.
Nguyễn Ngưng tháo lớp ngụy trang xuống, tâm trạng trở nên tốt hơn, cô lấy anh đào ở trong không gian ra ăn.
Hệ thống nói: “Chúc mừng ký chủ đã tiêu diệt đối tác tốt nhất của Sở Định Phong, đạt được phần thưởng phong phú.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Tiếp tục, để ta xem phong phú đến mức nào.”
Hệ thống ho khan: “Lấy được một mảnh bản đồ kho báu.”
Cô đã có ba mảnh, chỉ cần thu thập thêm một cái nữa là tập hợp đủ, Nguyễn Ngưng khá hài lòng.
“Người thân của ngài sẽ được +3 thể chất, +3 sức mạnh, +5 tốc độ.”
“Đạt được đạo cụ hai thiết bị liên lạc từ xa, dù có cách xa đến mức nào, chỉ cần ở cùng một hành tinh là có thể tự do liên lạc.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc: “Ta có thể quay video không?”
Hệ thống: “Được, có thể sánh ngang với một chiếc điện thoại di động thời trang, hơn nữa còn không phải tốn phí liên lạc.”
Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Vậy có thể lên mạng không, có thể chơi game không?”
Hệ thống nhấn mạnh: “Ký chủ, đây là máy truyền tin.”
Nguyễn Ngưng thất vọng ra mặt, nhưng có thể nhắn tin qua lại cũng đã không tệ, cô tiếp tục ăn trái cây: “Còn gì nữa không?”
“Đạt được tấm chắn bảo vệ.”
“Tấm chắn bảo vệ, đạo cụ sử dụng một lần, có thể dùng để tránh mọi đòn tấn công mà không có điểm mù, thời gian sử dụng là ba giây.”
Nguyễn Ngưng trợn mắt: “Bao nhiêu giây?”
Hệ thống nói: “Ba giây vô địch đã rất mạnh rồi.”
Lúc Nguyễn Ngưng chơi game ở thế giới thực, nên nói ba giây vô địch này thế nào nhỉ, nếu dùng tốt thì sẽ vô địch trong thế giới, dùng không tốt thì chẳng có hiệu quả gì.
Nếu như bị quần ẩu thì mẹ nó dù có ba giây cũng vô ích.
Tuy nhiên nếu sử dụng nó kết hợp nó với thiết bị định vị thì sẽ không phải lo lắng chuyện chạy trốn.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngưng xúc động: “Thống Thống, có phải ngươi sợ ta đơn thân độc đấu với Sở Định Phong sẽ thất bại nên chừa lại một đường lui cho ta đúng không?”
“Ngươi đúng là tinh linh bé bỏng của ta.”
Hệ thống lập tức giải thích: “Tất cả phần thưởng đều được lựa chọn ngẫu nhiên, tuyệt đối công bằng và khách quan, có thể qua được sự kiểm tra của hệ thống chủ.”
Nguyễn Ngưng nghĩ thầm, cha ngươi kiểm tra ngươi, đương nhiên ngươi phải qua được mọi thách thức rồi.
“Đã phân phát phần thưởng xong rồi đúng không?” Nguyễn Ngưng đã ăn xong: “Mấy ngày nay ta mệt mỏi, ngủ không ngon giấc, bây giờ ta phải nghỉ ngơi một lát.”
Hệ thống: “Khoan đã.”
Nguyễn Ngưng khó hiểu: “Vẫn chưa phát thưởng xong hả, sao lần này hào phóng thế?”
Hệ thống nói: “Không phải, chỉ là giá trị may mắn của ngài đã lên tới ba ngàn điểm, nhận được thành tựu khen thưởng.”
“Nhưng phần thưởng này khá đặc biệt, ký chủ có thể lựa chọn kết toán ngay bây giờ hoặc hoãn lại từ từ mới kết toán. Vừa rồi ký chủ có việc bận nên ta mới không nhắc ngài.”
Nguyễn Ngưng tò mò: “Phần thưởng gì vậy? Ngươi phải giải thích rõ thì tôi mới phán đoán được có nên kết toán ngay hay không.”
Hệ thống nói: “Ba ngàn điểm may mắn có thể đổi lấy một cơ hội sửa đổi tiểu thuyết gốc.”
Nguyễn Ngưng cảm thấy bản thân nghe không hiểu: “Có ý gì?”
“Chỉ cần không đề cập đến nam chính Sở Định Phong thì ngài có thể lựa chọn sửa đổi một tình tiết coi như phần thưởng cho việc ngài lại một lần nữa đi ngược lại ý trời thay đổi vận mệnh của bản thân.”