Chờ đến bốn giờ sáng, cuối cùng cũng có tàu đi biển về.
Đám đông lập tức ào ào kéo về phía tàu đánh cá, Nguyễn Ngưng nhìn thấy trên tàu đầy hải sản, có tôm, có bào ngư, còn có đủ loại cá biển.
Nhưng đáng tiếc tất cả đều là đồ khô.
Tôm trong không gian của Nguyễn Ngưng chỉ có món tôm tái chanh, cả năm qua cô đã ăn phát ngán, cần phải đổi khẩu vị ngay lập tức.
Trước kia cô rất thích ăn tôm tươi.
Nguyễn Ngưng hỏi người đang đứng hóng hớt bên cạnh: “Cái con tàu mới về kia, trên tàu không có hải sản tươi sao?”
Người nọ cạn lời: “Em gái à, cô nghĩ với nhiệt độ hiện tại, ở vùng biển cạn xung quanh đây làm gì còn hải sản nữa chứ, muốn có thì phải đi xa hơn một chút mới đánh bắt được.”
“Bây giờ tàu thuyền lại không đủ công suất, chuyến đi chuyến về, không phơi khô thì bảo quản được sao?”
Nguyễn Ngưng giật mình bừng tỉnh: “Thì ra là thế.”
“Nhưng không phải là không có hải sản tươi sống, nó được họ dùng đá để bảo quản.” Người nọ tiếp tục nói: “Có điều mấy thứ đó đều được cung cấp thẳng lên nhóm quản lý cấp cao của căn cứ.”
Nguyễn Ngưng gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Lúc này Châu Tố Lan lại nói: “Xem tình hình có vẻ không dễ mua động vật sống, chẳng lẽ phải theo chân họ ra biển sao?”
Nguyễn Ngưng nói: “Cũng không phải không có hải sản sống, chỉ là giá cả hơi cao một chút mà thôi.”
Châu Tố Lan: “Còn phải tiếp xúc với nhóm quản lý cấp cao của căn cứ, làm sao chúng ta tiếp xúc cho được chứ?”
Mặc kệ là mua hải sản, hay là vì thay đổi cốt truyện, Nguyễn Ngưng đều phải tiếp xúc với các quản lý cấp cao của căn cứ Phúc Hải.
Bây giờ Nguyễn Ngưng đã quen được hai người trong căn cứ Phúc Hải, chỉ là địa vị của hai người này không cao, không biết là có cách gì hay không.
Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng nhiên cô nghe thấy có người kêu tên mình.
Nơi này chính là thành phố Tây Hải, cô chỉ mới đến đây ngày đầu tiên, sao lại có người gọi tên cô chứ?
Nguyễn Ngưng lập tức đề cao cảnh giác, sau đó nhìn về hướng phát ra âm thanh, không ngờ lại nhìn thấy cái trán trọc lóc của Ngô Đại Vĩ.
Trong lòng cô thầm mắng “má nó”, rồi trợn trừng mắt lên, chào hỏi: “Anh Ngô.”
Ngô Đại Vĩ còn vui mừng hơn cả cô: “Em gái! Cô cũng đến thành phố Tây Hải à?”
Nguyễn Ngưng nhớ tới lần đi dạo chợ nhỏ nhưng không gặp được Lý Vận Sơn, lúc ấy cô còn nghĩ thầm thật kỳ quái, thì ra là họ đã chuyển đi từ sớm.
Lại còn chạy xa như vậy?
Nguyễn Ngưng thầm bội phục: “Tôi chỉ mới đến đây hôm qua thôi, anh đến đây lúc nào thế?”
Ngô Đại Vĩ cười khà khà nói: “Cũng không lâu lắm, là vì bây giờ trời nóng nực, đại ca của bọn tôi thấy ở mãi một chỗ không phải cách hay, cho nên dẫn chúng tôi đến đây.”
Nguyễn Ngưng không biết nên nói đại ca của ông ta tinh mắt hay là không tinh mắt nữa.
“Mọi người làm gì ở đây, vẫn còn buôn bán chứ?”
Ngô Đại Vĩ cười ha hả: “Đương nhiên vẫn buôn bán rồi, nếu không chúng tôi có thể làm cái gì đây. Có điều mấy mối làm ăn lớn ở đây đều bị căn cứ nắm giữ hết, chúng tôi chỉ húp chút nước canh mà thôi.”
Nguyễn Ngưng cười rộ lên: “Ăn canh cũng không tồi.”
Lúc này Ngô Đại Vĩ mới nhìn về phía Châu Tố Lan: “Vị này là?”
Nguyễn Ngưng giới thiệu cho ông ta, Ngô Đại Vĩ vội vàng chào hỏi.
Nguyễn Ngưng cũng lười khách sáo với ông ta, dứt khoát nói: “Anh Ngô, nếu anh làm ăn buôn bán bên này, tôi muốn nhờ anh mua giúp một ít hải sản, không thành vấn đề chứ?”
Mắt Ngô Đại Vĩ sáng lên, Nguyễn Ngưng là khách hàng khá quan trọng của họ, mà đây là lần đầu tiên cô chính thức ngỏ ý mua hàng hóa từ họ.
Ông ta vội vàng nói: “Đương nhiên không thành vấn đề, cô muốn cái gì?”
Nguyễn Ngưng nói: “Năm trăm ký tôm, hai trăm năm mươi ký bào ngư, hai trăm năm mươi ký rong biển, một trăm năm mươi ký tảo tía hoặc là tảo quần đới, dù sao thì chỉ cần có hải sản tươi tôi sẽ mua kèm theo một ít đồ khô.”