Nguyễn Ngưng còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, thấy Chu Tố Lan từ ngoài ban công đi vào, cô khó hiểu hỏi: “Mẹ, mới sáng sớm mẹ ra ban công làm gì thế?”
Chu Tố Lan thở dài: “Con cũng ra xem đi.”
Từ trên tầng mười tám nhìn xuống, con người trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều.
Chỉ trong một đêm, nước dâng tới tầng sáu ngày hôm qua đã biến thành băng, toàn bộ thành phố bị bao phủ bởi một lớp băng dày.
Nguyễn Ngưng kéo màn cửa và chăn mềm lên, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là biển băng vô tận.
Chẳng mấy chốc, cô nhìn thấy rất nhiều người trên băng, có lẽ không nhiều, họ nằm trên băng lạnh, quần áo mỏng manh, tay chân cứng đơ, chết không nhắm mắt.
Người thân của bọn họ thì kéo thi thể ra bên ngoài, có người quỳ, có người lại ngồi bên cạnh, cứ thế ở yên bất động nơi đó.
Nếu ai đó có thể ghi lại cảnh tượng này thì có lẽ đó sẽ là cảnh địa ngục ngổn ngang xác chết.
Nguyễn Ngưng rũ mắt, cụp mắt xuống, quay lại phòng khách, thấy cha mẹ cô đang im lặng ngồi trước bếp lò.
Thảo nào lúc cô mới rời giường Nguyễn Thứ Phong lại không có phản ứng gì, có lẽ vì thấy cảnh tượng thảm khốc bên ngoài nên ông ấy cũng không có tâm trạng nói chuyện với cô.
Nguyễn Ngưng im lặng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó dọn trống không gian tủ lạnh, cầm một cái nồi quay lại đặt lên trên bếp lò.
Cô hỏi khẽ: “Cha, mẹ, sáng nay ăn gì?”
Hai mắt Chu Tố Lan ửng đỏ: “Con muốn ăn gì, mẹ ăn không vô.”
Nguyễn Thứ Phong cũng không nói lời nào.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, nhấc nồi ra, bắc ấm nước lên đun nước rồi ném mấy củ khoai lang vào lò nướng nhỏ bên cạnh.
Chu Tố Lan nhịn không được hỏi: “Lần trước mưa lớn cũng có nhiều người chết như vậy sao?”
Nguyễn Ngưng không trả lời thẳng: “Mưa to có thể chạy lên lầu, nhưng trời lạnh quá thì không có chỗ trốn.”
Chu Tố Lan không hiểu nổi: “Rốt cuộc đây là cái chỗ quái quỷ gì vậy, chúng ta thật sự có thể sống sót sao?”
Nguyễn Ngưng an ủi nói: “Ít nhất bây giờ chúng ta vẫn còn sống.”
Nguyễn Thứ Phong nhìn vợ đang tuyệt vọng và cô con gái đang giả vờ mạnh mẽ, đột nhiên lên tiếng: “Đúng vậy! Ít nhất hiện tại chúng ta vẫn còn sống, chúng ta vẫn may mắn hơn nhiều người khác nên phải càng cố gắng hơn.”
“Lúc mới từ nông thôn lên thành phố, tôi còn thua xa những người xung quanh, nhưng chẳng phải bây giờ đã…”
Chu Tố Lan cắt ngang những lời ông: “Ông đừng lải nha lải nhải chuyện này nữa, nghĩ cách để sống mới là đúng nhất.”
Nguyễn Thứ Phong yếu ớt nói: “Chắc chắn phải nghĩ cách, không phải hai người có bàn tay vàng sao? Tôi nghe theo hai người.”
Nguyễn Ngưng lập tức nói: “Vậy trước tiên phải ăn no cái đã, ăn no mới có sức để làm việc.”
Nguyễn Thứ Phong nói: “Đúng, đúng, đúng, chúng ta không thể ngồi chờ chết, phải lấp đầy bụng cố gắng sống sót.”
Chu Tố Lan vẫn không ăn vô.
Lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhà bọn họ.
Nguyễn Ngưng biết là anh em Trình Quý Lịch nhà bên cạnh, cô ôm Chu Tố Lan một cái rồi đứng dậy đi ra cửa.
Hiện tại nhà cô có ba cánh cửa, phía sau còn treo thêm một tấm chăn để làm rèm cửa.
Vì sợ không khí lạnh lọt vào trong nhà nên sau khi Nguyễn Ngưng mở cửa, cô lập tức đi ra hành lang rồi dùng tay đóng cửa lại.
Người tới là Trình Quý Lịch và Trình Quý Khoan, Trình Quý Lịch mặc rất dày, mặt mày ủ rũ: “Ngưng Ngưng, anh tớ và tớ muốn ra ngoài nhìn thử, cậu có muốn đi chung với bọn tớ không?”
Nguyễn Ngưng nhíu mày hỏi: “Bây giờ hai người ra ngoài làm gì, bên ngoài rất lạnh, hay là đợi thêm hai ngày cho quen.”
Trình Quý Khoan thở dài nói: “Chỉ sợ nếu còn đợi thêm hai ngày thì mấy thứ có thể nhóm lửa sẽ bị cướp sạch.”
Nguyễn Ngưng biết Trình Quý Khoan trữ rất nhiều củi, ít nhất cũng có thể chất đầy ba phòng, nhưng ở thời kỳ cực lạnh này như thế vẫn không đủ dùng.