Ngày doanh trại Nguyệt Sơn xảy ra chuyện, cô định đi xem thử sau hai tháng ẩn náu thì Sở Định Phong đã phát triển như thế nào.
Bằng không, nếu cốt truyện cứ tiến triển theo thế này thì sớm muộn gì mọi thứ cũng sẽ “quay về quỹ đạo”.
Hiện tại còn bốn ngày nữa mới xảy ra chuyện, Nguyễn Ngưng không cần chuẩn bị gì, chỉ cần mỗi ngày nhìn chằm chằm vào cửa hàng hệ thống là được.
Đúng mười hai giờ đêm hôm đó, cửa hàng hệ thống đổi mới, mang cho cô một lọ thuốc chống muỗi.
Nguyễn Ngưng nói rõ với hệ thống của mình bằng cả lý trí và cảm xúc, hệ thống vừa khóc vừa đáp: “Xác suất thực sự không nằm trong tay ta, cửa hàng hệ thống thuộc loại phúc lợi của hệ thống.”
Nguyễn Ngưng: “Vậy ngươi thử thương lượng với cha của ngươi đi?”
Hệ thống: “... Ta không có cha.”
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng vẫn phải chịu trách nhiệm chăm sóc trẻ nhỏ.
Triệu Tiểu Bảo khá dễ nuôi, nói đúng hơn là trẻ con thời tận thế rất khác, nó có thể ngồi lặng lẽ bên đống lửa cả ngày mà không nói chuyện, thậm chí còn không dùng đến đồ chơi.
Nguyễn Ngưng lấy một cuốn tập tô màu ở trong không gian ra cho nó rồi đưa cho nó một cây bút, sau đó Triệu Tiểu Bảo bắt đầu vẽ, vẽ mãi cho đến khi trời tối.
Buổi tối Văn Mai trở về, nhưng vẫn không có tin tức gì mới.
Lúc này, Nguyễn Ngưng đã quyết định sẽ nhúng tay vào biến cố diễn ra ở doanh trại Nguyệt Sơn nên cô không thèm quan tâm chuyện này nữa.
Mười hai giờ tối, cửa hàng lại đổi mới.
Vật phẩm lần này là thẻ giảm giá sản phẩm, có thể dùng một trăm điểm cống hiến để đổi, có thể dùng để mua vật phẩm có một ngàn điểm cống hiến trở lên, đồng thời cung cấp dịch vụ giảm giá ba mươi phần trăm.
Nói tóm lại, mua hàng giá càng cao thì càng có lời.
Nguyễn Ngưng nhìn tám trăm điểm cống hiến ít ỏi của mình, cắn răng quyết tâm mua nó.
Đêm thứ ba, cửa hàng đổi mới một con dao hợp kim, nghe nói cực kỳ sắc bén, rất tiện dụng khi đi ra bên ngoài, giá bán là hai trăm điểm cống hiến.
Đối với một người đã có súng trong tay như Nguyễn Ngưng thì con dao này quá yếu.
Cô không có mua nó.
Thời gian đã đến ngày thứ tư, chính là ngày pháo hôi Lạc Bân tập kích doanh trại Nguyệt Sơn.
Không biết Tôn Vĩnh Siêu điều tra thế nào mà tóm lại bên phía doanh trại Nguyệt Sơn tạm thời không có động tĩnh gì.
Dựa theo tính cách của anh ta, Nguyễn Ngưng đoán chắc Tôn Vĩnh Siêu sẽ im lặng đợi Lạc Bân rơi vào bẫy rồi mới bắt kẻ trộm, thu tang vật.
Trong tiểu thuyết, gần đây Sở Định Phong thường xuyên ra vào doanh trại Nguyệt Sơn, lúc Lạc Bân hành động, hắn vẫn nấp trong bóng tối.
Sau khi Lạc Bân xông vào sở nghiên cứu khoa học, anh ta sẽ giết chết mười ba kỹ thuật viên để lấy mẫu khoai tây chịu lạnh, đồng thời bắt giữ Lưu Minh Sinh, người đứng đầu lĩnh vực này làm con tin, lên kế hoạch đưa cả ông ta và mẫu vật rời đi.
Ông Lưu thề sống thể chết không theo, bị Lạc Bân đánh ngất.
Lúc trốn thoát khỏi doanh trại, Lạc Bân bị quân đội theo dõi, anh ta ném chuột sợ vỡ bình lấy tính mạng của ông Lưu ra để uy hiếp, cuối cùng may mắn dẫn theo ba tên đàn em trốn thoát về căn cứ của mình.
Lạc Bân thông minh một đời, nhưng ngàn lần không thể ngờ có một bàn tay vàng hình người đi theo sau lưng mình.
Thời điểm này, Sở Định Phong đã thu phục được chị em Châu Tiểu Nhiễm, Triệu Na Na và mẹ con hai nhà kia, không những thế còn theo đuổi thành công cô con gái độc nhất của nhà giàu số một, đồng thời còn thành công làm ba người phụ nữ là Châu Tiểu Nhiễm và hai mẹ con kia mang thai.
Hắn có rất nhiều điểm cống hiến gia tộc, có thể dịch chuyển tức thời, điều khiển lửa và đọc suy nghĩ.
Hang ổ của Lạc Bân là hầm trú ẩn trên núi đã bị bỏ hoang nhiều năm, anh ta để lại ở đó tổng cộng mười bảy người, bao gồm cả anh ta và ba thuộc hạ anh ta mang về, bọn họ dễ dàng bị Sở Định Phong theo đuôi anh ta giết chết.