Trình Quý Khoan cất túi vải đi, ậm ừ: “Cô định về nhà à?”
Nguyễn Ngưng mỉm cười, cô đang phân vân không biết có nên hỏi về người đàn ông có râu kia không.
Chuyện này có lẽ Trình Quý Khoan đã giải quyết êm xuôi rồi, cô hỏi cũng chỉ hỏi cho biết mà thôi.
Trong vô số người cô từng tiếp xúc, chỉ có một mình Trình Quý Khoan là người có độ tình bạn cao, Nguyễn Ngưng cảm thấy đồng minh này là một người tốt.
Đồng minh gặp khó khăn, cô cũng không thể thờ ơ đứng nhìn.
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi vừa nghe dì Văn nói gần đây có một người lạ đến tìm anh, người đó là bạn cũ của anh à?”
Trình Quý Khoan lắc đầu: “Là cha tôi.”
Nguyễn Ngưng kinh ngạc: “Cha anh, chính là người cha đã bỏ mặc anh đó à?”
Trình Quý Khoan không nói gì.
Can thiệp vào chuyện gia đình của người khác là không tốt, Nguyễn Ngưng bỗng muốn từ bỏ, nhưng Trình Quý Khoan lại chủ động nói: “Ông ấy bỏ mặc tôi và Trình Quý Lịch từ khi chúng tôi còn nhỏ. Hai ngày trước ông ấy đã đến đây, nói rằng tôi và Quý Lịch là đồ vô lương tâm.”
Nguyễn Ngưng chỉ có thể nói: “Đừng buồn.”
Trình Quý Khoan lắc đầu: “Tôi không buồn. Cô không biết đâu, ông ta đã đi theo đội viễn chinh, kết quả mới đi một ngày đã chịu không nổi mà lết xác về lại.”
“Nếu như Quý Lịch mà dẫn ông ta theo, chắc chắn ông ta sẽ hại chết nó trên đường đi quá.”
Nguyễn Ngưng cau mày.
Trình Quý Khoan nói: “Hai ngày trước ông ta tới gặp tôi, nói mấy câu kỳ lạ.”
Nguyễn Ngưng tò mò: “Ông ta đã nói cái gì?”
Trình Quý Khoan dừng một chút, nhìn Nguyễn Ngưng nói: “Ông ta nói nhìn thấy một người đàn ông đang ăn thịt bò tươi.”
Nguyễn Ngưng ngẩn người.
Trình Quý Khoan cau mày: “Nếu chỉ ăn thịt bò tươi thì thôi đi. Ông ta còn nói nhìn thấy người đó lấy táo ra.”
“Với tình hình bây giờ, làm sao có thể còn trái cây tươi?”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, cô nghĩ thầm chưa chắc là không thể đâu.
Tình tiết này cô cũng biết.
Cô đi tìm Sở Định Phong lâu như vậy, nhưng không ngờ cuối cùng hắn tự chui đầu vào rọ.
Nếu cô đoán đúng thì cha của Trình Quý Khoan tên là Trình Sơn, ông ta là một nhân vật phụ ôn hòa trong nguyên tác, ông ta có một đứa con trai tên Trình Nghĩa Lãng, chính là cánh tay phải đắc lực của Sở Định Phong.
Anh ta không phải là vai phụ như Ngô Tấn mà là một người bạn thực sự của Sở Định Phong.
Có điều phân cảnh của Trình Nghĩa Lãng không có nhiều, dù sao đây cũng là tiểu thuyết hậu cung thuần túy, tác giả dành rất nhiều bút mực để miêu tả phụ nữ.
Không ngờ Trình Quý Khoan và Trình Quý Lịch lại có quan hệ họ hàng với anh ta.
Về việc cha của Trình Quý Khoan nói rằng ông ta đã thấy có người lấy thức ăn tươi ra, đây cũng là một tình tiết trong tiểu thuyết.
Theo tiểu thuyết, ở giai đoạn này Sở Định Phong rất có thế lực, cha con nhà họ Trình theo anh ta kiếm ăn, cuộc sống của họ cũng khá tốt.
Có một lần, Trình Sơn vô tình phát hiện ra bí mật lớn của thủ lĩnh, ông ta nhanh chóng nói cho con trai mình là Trình Nghĩa Lãng biết, từ đó Trình Nghĩa Lãng và Sở Định Phong có một bí mật chung.
Bí mật chung cứ như vậy mà thành.
Lúc đó Trình Sơn rất kinh ngạc, hoảng sợ chạy đến phòng Trình Nghĩa Lãng, kể lại cho con trai những gì mình nhìn thấy.
Ông ta không hề biết rằng Sở Định Phong đang theo dõi ông ta.
Ngay lúc Sở Định Phong chuẩn bị xuất hiện để giết ông ta, Trình Nghĩa Lãng đã mắng: “Sao cha lại nói với con chuyện này?”
Trình Sơn bối rối.
Trình Nghĩa Lãng nói: “Cha đã nói cho con biết, vậy thì không có gì đảm bảo cha sẽ không nói cho người khác, hôm nay con sẽ cắt lưỡi và ngón tay của cha, để cha không bao giờ có thể nói được nữa.”
Sau đó, anh ta thật sự đã cắt lưỡi Trình Sơn.
Sở Định Phong rất hài lòng với điều này, hắn cảm thấy người có thể vì hắn làm tổn thương cha mình nhất định là người trung thành.
Hắn xuất hiện đúng lúc để đưa thuốc cho Trình Nghĩa Lãng, giúp anh ta cứu mạng Trình Sơn.