Mọi người đều là người sinh tồn trong mạt thế, không cần phải nói đạo lý.
Bởi vì đêm hôm tối tăm, sau khi chiếc xe đến gần thì Nguyễn Ngưng mới phát hiện ra bọn họ.
Đám người này không làm quá rầm rộ, chỉ dàn hàng trên cao tốc, nói thẳng nếu đám người Nguyễn Ngưng có gan thì cứ đâm thẳng vào.
Dù sao tốc độ của loại xe này không thể đâm chết người, chỉ cần ép chiếc xe dừng lại là bọn họ có thể giành lấy chiếc xe.
Nguyễn Ngưng cũng không nói nhiều lời với họ, chỉ bắn một phát súng chỉ thiên, rồi nhắm thẳng họng súng vào đầu bọn họ.
Đám người lập tức giải tán.
Lúc Nguyễn Thứ Phong lái xe đi ngang qua đã nhìn thoáng qua bọn họ.
Nguyễn Ngưng cất khẩu súng vào trong, nhíu mày nói: “Như thế này không ổn, không thể để bọn họ phát hiện ra chúng ta mà chúng ta lại chẳng có chuẩn bị trước.”
Cô nói rồi lấy một cái máy bay không người lái từ trong không gian ra: “Nếu cho cái này bay cao có lẽ tạp âm sẽ không quá lớn đâu nhỉ?”
“Không ổn, trời tối mù bay cao có thể nhìn thấy đường sao?”
“Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.”
Có máy bay không người lái đi trước mở đường, bọn họ có thể xem thử có mai phục hay không.
Sau khi đi xe được bốn ngày, đám người di cư đã bắt đầu đông hơn.
Có lẽ những người này đều là người dân sống lân cận đây, muốn đi về phía bờ biển.
Đông người như vậy thì không thể nào tiếp tục lái xe, Nguyễn Ngưng lấy bản đồ giấy ở trong không gian ra: “Còn khoảng tầm ba trăm kilomet nữa.”
Châu Tố Lan nhẩm tính rồi nói: “Vậy đi bộ cũng phải mất mười ngày đó nhỉ?”
Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Hay là chúng ta xuống cao tốc đi, đi đường quê có lẽ sẽ không có người, có thể lái xe tiếp được.”
Nguyễn Thứ Phong: “Không được, nói không chừng đường quê đã bị hư hỏng hết cả rồi.”
Nguyễn Ngưng: “Vậy đi đường tỉnh, cho dù có bị bắt gặp thì xe của chúng ta sẽ chạy qua nhanh thôi.”
Nguyễn Thứ Phong: “Được.”
Ba người xem bản đồ rồi ra khỏi cao tốc, chuyển sang đi đường tỉnh.
So với cao tốc, có rất ít người chịu đi đường tỉnh, dù sao thì đi đường tỉnh sẽ phải đi vòng rất xa.
Nhưng đi đường tỉnh lại có một cái lợi chính là xung quanh có nhà cửa, có thể dễ dàng tìm được một chỗ che nắng.
Mà càng đi về hướng Nam, người dân địa phương càng ít, thậm chí là không một bóng người, hoang tàn vắng vẻ.
Chỗ họ mưa to quá nghiêm trọng, cho dù không bị trận mưa tàn phá thì trong giai đoạn cực lạnh cũng sẽ chạy nạn về phía Nam, bây giờ cơ bản là đã trốn xong hết rồi.
Lốp xe của chiếc Ngũ Linh Hồng Quang đã bị mòn dẹt, đến xe cũng đã đổi ba chiếc rồi.
Cứ tiếp tục thêm ba ngày như vậy nữa họ sẽ đến thành phố Tây Hải, nhưng đường tỉnh ở đây đã hoàn toàn bị đào bới hư hỏng nặng.
Đây là do bàn tay con người làm ra.
Bước xuống khỏi xe, Nguyễn Ngưng cất xe vào không gian: “Nhìn tình hình có vẻ như mình đã đến địa bàn của thế lực nào đó rồi.”
Ba người chỉ có thể vòng lên cao tốc, họ sử dụng kính viễn vọng nhìn đêm rồi nhìn thấy cảnh tượng khiến ai nấy đều chấn động.
Trên đường cao tốc, đám đông ăn mặc rách rưới đang tụ tập đông đúc.
Ước chừng là hơn mười ngàn người.
Những người này trèo đèo lội suối, trăm cay ngàn đắng muốn tìm đến nguồn nước, nhưng lại bị cản ở nơi này.
Mà cách đó một chút, có người lập trạm kiểm soát.
Ba người cầm kính viễn vọng, quay đầu nhìn nhau, Nguyễn Thứ Phong nói: “Chúng ta đi hỏi thăm thử xem sao.”
Nguyễn Ngưng và cha mẹ tiếp tục đi về phía trước, chen vào bên trong đám đông.
Mà phía trước mặt cách đấy một mét, Nguyễn Thứ Phong phát hiện có rất nhiều người đứng yên tại chỗ, thậm chí còn có người dựng lều ở ven đường.
Ông ngẫm nghĩ rồi đi đến hỏi thăm một người đàn ông tuổi trung niên đang ngồi dưới đất: “Anh này, ở đây có chuyện gì thế, sao đông người tụ tập quá vậy?”
Người nọ không để ý tới ông.