“Người ở khu S là những người đứng đầu căn cứ. Khu đó từng là chỗ ở của lãnh đạo nhà máy thép. Tất cả đều là nhà biệt thự có sân riêng.”
“Ngoại trừ quản lý cấp cao ra thì khách quý cũng có thể ở khu S, nhưng mỗi tháng phải trả ít nhất năm mươi ký bánh quy nén.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút: “Tôi đi chung với cậu đến khu B xem thử trước.”
Tô Tử Duệ vội vàng nói: “Được thôi, em sẽ chỉ đường cho anh.”
Cả hai đi bộ gần nửa tiếng mới đến được nơi gọi là khu B.
Đây chủ yếu là một nhà kho và một tòa nhà ký túc xá được chuyển đổi từ một tòa nhà văn phòng.
Theo Tô Tử Duệ, sống trong nhà kho tốn hai ký rưỡi bánh quy nén mỗi tháng, trong khi sống trong ký túc xá tốn gấp đôi.
Nguyễn Ngưng giao nộp hai ký rưỡi bánh quy nén để sống ở kho, một người tên Anh Ba đang canh gác kho đã dùng sơn đỏ vẽ dấu trừ lên tấm sắt của cô.
Nhà kho này tương đối lớn, diện tích ước tính khoảng một ngàn năm trăm mét vuông, người sống ở bên trong không quá đông, hiện tại có khoảng ba đến bốn trăm người.
Mỗi một nhà sẽ tụm lại và cách xa những nhà khác, không có cảnh chen chúc đông đúc.
Nguyễn Ngưng giả vờ tìm kiếm vị trí đắc địa, muốn xem Sở Định Phong có ở bên trong hay không, đáng tiếc đi một vòng cũng không phát hiện ra cái gì cả. Chẳng lẽ anh ta đi ra ngoài rồi?
Lúc này Tô Tử Duệ mới nói: “Anh, anh còn chưa tìm được vị trí vừa ý sao?”
“Chúng ta đến muộn, mọi người đã giành hết những chỗ ở phía trong không bị nắng hắt rồi, bây giờ chỉ còn chỗ gần cửa sổ là trống thôi.”
Nguyễn Ngưng nói: “Ngủ cạnh người khác không phải là được rồi à? Trông chỗ này chán quá, tôi ở không quen, chẳng lẽ người như tôi mà phải ngủ dưới đất à? Tôi không chấp nhận được sự nhục nhã này.”
Cô bước đến gần người gác cửa, thô lỗ hỏi: “Ký túc xá bên kia ở được không?”
Người đàn ông uể oải nói: “Một phòng bốn người tốn năm ký bánh quy nén, một phòng hai người thì mười ký bánh quy nén, một phòng một người thì hai mươi ký bánh quy nén.”
Nguyễn Ngưng lấy ra một gói thuốc lá: “Một điếu thuốc tôi có thể sống được bao lâu?”
Ánh mắt người đó chợt sáng lên, đứng dậy nói: “Hai điếu thuốc, tôi cho anh ở phòng đơn trong một tháng!”
Nguyễn Ngưng ném một cái cho anh ta: “Muốn không, không muốn thì dẹp đi.”
“Được thôi, một điếu thì một điếu.” Nhìn thấy Nguyễn Ngưng vừa cao to vừa có thuốc lá hút, người đó nhanh chóng lấy lòng: “Người anh em tên gì thế? Tôi dẫn anh đến đó. Hơn nữa anh có muốn trở thành thành viên chính thức của chúng tôi không, chỉ cần báo danh ở chỗ tôi sẽ có chỗ ở miễn phí ngay lập tức.”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi còn chưa nghĩ tới, anh dẫn tôi đi ký túc xá xem trước đi.”
Khu ký túc xá này có tổng cộng sáu tầng, từ tầng ba trở lên không có người sinh sống.
Người đó đưa Nguyễn Ngưng lên phòng ở tầng một: “Đại ca, anh thấy thế này có được không? Ở vị trí chính giữa, không tiếp xúc ánh mặt trời, ban ngày có thể ngủ ngon.”
“Có ai sống ở phòng bên cạnh không?”
Người đàn ông mỉm cười nói: “Anh yên tâm, anh là người duy nhất ở tầng một, không ai có thể trả nổi tiền thuê phòng cao như vậy đâu.”
Nguyễn Ngưng nói: “Điều kiện miễn cưỡng chấp nhận được, anh có thể ra ngoài rồi.”
Người đó nhanh chóng rời đi.
Nguyễn Ngưng đi một vòng ký túc xá, xác nhận nơi này không có điện, không thể sử dụng camera giám sát.
Cô nhìn tấm rèm rách nát, lấy một mảnh vải treo lên.
Sau khi tắt nến, Nguyễn Ngưng bắt đầu đặt đá viên ở bên ngoài, cho đến khi nhiệt độ giảm xuống một chút.
Hai ngày bôn ba làm cô nóng trong người.
Tạm thời bỏ qua những cái khác, cô lấy kem ra ăn giải nóng, sau đó uống một cốc trà sữa để “kéo dài tính mạng”.
Cuối cùng là ăn dâu tây và anh đào.