Bác sĩ Châu liên tục gật đầu: “Đúng, tôi dẫn hai người qua đó, bây giờ hầu hết mọi người đều ra ngoài rồi, không có bệnh nhân đâu.”
Căn phòng đó cách phòng y tế không xa, có thể nhìn ra bên trong này đều là nơi ở của người có công đóng góp, hành lang được dọn dẹp khá sạch sẽ.
Bác sĩ Châu gõ cửa trước, bên trong không có phản hồi, bà ấy lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác của mình, rồi mở cửa.
Vương Linh Hạ vẫn chưa nhìn thấy Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch, tò mò hỏi: “Dì Châu, sao dì lại về lúc này.”
Trình Quý Lịch từ phía sau của bác sĩ Châu thò đầu ra, giả vờ nghịch ngợm: “Chị Linh Hạ! Chị xem ai đến này?”
Vương Linh Hạ lập tức vui mừng: “Sao hai người lại tới đây?”
Mặc dù mới xa nhau có vài ngày, nhưng mọi người gặp nhau lại cực kỳ vui mừng, bởi vì trong hoàn cảnh này một khi đã chia xa thì có thể là vĩnh biệt.
Đáng tiếc là Châu Lượng Lượng và Vưu Đại Phúc đã đi ra ngoài tìm vật tư rồi.
Trong phòng rất đơn giản, không có giường, may mắn là bọn họ đã tìm được một chiếc đệm lò xo ở bên ngoài rồi trải nó lên mặt đất, như vậy chỗ ngủ đã chiếm hơn một nửa diện tích.
Ngoài ra, bên trong phòng còn có một đống lửa đang cháy, bên dưới dùng gạch lót vào, ở giữa đặt một cái nồi lớn, củi lửa đều được ném vào bên trong nồi.
Vương Linh Hạ đưa ghế đẩu cho ba người, mình thì kéo chăn bông trải xuống đất, ngồi trên sàn nhà.
Trình Quý Lịch đau lòng kéo tay cô ta.
Sau khi bốn người ôn lại kỷ niệm xưa một lúc, Nguyễn Ngưng mở ba lô, lấy ra quần áo của trẻ con: “Cái này là tôi đổi được ở chợ phiên ở bên ngoài, đúng lúc có thể đưa cho hai đứa nhỏ mặc, đừng để ngày nào cũng quấn chặt chúng như cái bánh tét nữa.”
Chăn bông quấn quanh người không tiện cho việc hoạt động, hai đứa vẫn còn là trẻ con, không thể cứ quấn chăn mãi được.
Vưu Đại Phúc nghĩ ra một cách, là dùng dây thừng buộc chăn vào người, như vậy có thể hoạt động được một chút, nhưng nhược điểm cũng rất rõ, hai đứa trẻ cực kỳ không thoải mái.
Vương Linh Hạ nhìn thấy quần áo thì cực kỳ thích, thậm chí đôi mắt còn ứa ra nước mắt, nhưng cô ta không dám nhận đồ quý giá như vậy.
Nguyễn Ngưng nói: “Thực ra đây là những đồ dùng số tiền mà mọi người đưa cho tôi để mua, chúng tôi không hiểu rõ tình hình lúc đó, bây giờ mọi người muốn sinh tồn cũng không dễ gì, tôi không có đồ gì khác, nên tặng cho mọi người cái này.”
Trình Quý Lịch thuyết phục: “Chị Linh Hạ, chị nhận đi, Ngưng Ngưng đã mua hết rồi, chẳng lẽ lại để cậu ấy mang về?”
Bác sĩ Châu cũng vỗ nhẹ vào vai Vương Linh Hạ.
Vương Linh Hạ lập tức khóc như mưa, ôm quần áo vào trong tay: “Cảm ơn, cảm ơn cô vẫn còn nghĩ đến chúng tôi.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười, nói với cậu bé đang xếp cành cây khô trên mặt đất ở phía bên kia: “Tiểu Việt, Tiểu Ngạn, các cháu qua đây thay quần áo.”
Hai đứa bé đều đã năm sáu tuổi, thấy Vương Linh Hạ không phản đối, vì thế lon ton chạy tới.
Tần Việt vẫn được xem là chăm sóc khá tốt, hai má vẫn còn chút thịt, đôi mắt của cậu bé trở nên sáng rỡ khi nhìn thấy quần áo mới, chớp mắt nói với Nguyễn Ngưng: “Dì Nguyễn, cái này cho cháu sao? Cháu có quần áo dày để mặc rồi sao?”
Nguyễn Ngưng mỉm cười gật đầu: “Dì không chỉ mang mỗi quần áo cho cháu, còn mang cho cháu đồ tốt nữa.”
“Oa.” Hai mắt của Tần Việt lập tức càng phát sáng lung linh: “Thật tốt quá, là bánh quy nén phải không ạ?”
Nguyễn Ngưng mỉm cười không nói, từ trong ba lô lấy ra một bộ sách bài tập chuyên dùng cho lớp một: “Nhìn xem! Trong mấy cuốn sách này không những dạy cháu viết văn như thế nào mà còn có thể học toán, viết chính tả, học từ mới, thậm chí còn có cả tiếng anh nữa.”
Tần Việt chết lặng, biểu cảm suýt chút nữa thì bật khóc.