Lục Tân Hoa cười lớn: “Đó cũng là do cô may mắn, bây giờ quan hệ giữa cô và Khương Tự Thủy chắc cũng không tệ đúng không?”
Nguyễn Ngưng nói: “Ngày đầu tiên quen biết.”
“Sau này còn cơ hội tiếp xúc không?”
Nguyễn Ngưng thành thật trả lời: “Chuyện này chính tôi cũng không biết, đây không phải chuyện tôi có thể lường trước, giống như quan hệ của tôi và Lục Trạch vậy.”
Lục Tân Hoa không hề tỏ ra xấu hổ khi bị cô không nặng không nhẹ châm chọc một chút: “Chuyện đó khác, hai người là bạn chứ không phải vợ chồng.”
“Làm bạn thì không cần quan tâm đến chuyện môn đăng hộ đối, sau này nếu có cơ hội cô có thể thường xuyên đến tìm Khương Tự Thủy chơi.”
Nguyễn Ngưng không lên tiếng.
“Không phải cô muốn có một cuộc sống tốt hơn sao?” Lục Tân Hoa dẫn dắt từng bước: “Nếu cô có thể thắt chặt quan hệ giữa cô và Khương Tự Thủy, tôi sẽ đồng ý cho cô tiếp tục qua lại với Lục Trạch, để cô có thể sống ở doanh trại Nguyệt Sơn.”
Nguyễn Ngưng nhìn Lục Trạch.
Hai mắt Lục Trạch sáng lên, không phải anh ta vẫn còn yêu Nguyễn Ngưng mà vì thấy bạn gái cũ nghèo như thế, trong lòng nhịn không được muốn giúp đỡ.
Nguyễn Ngưng quay đầu lại nói với Lục Tân Hoa: “Tôi bằng lòng xây dựng mối quan hệ tốt với Khương Tự Thủy, nhưng tôi không thể đến doanh trại Nguyệt Sơn một mình, tôi vẫn còn cha mẹ.”
Lục Tân Hoa có hơi bất ngờ: “Cha mẹ cô còn ở đây, chưa chết sao?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu.
Lục Tân Hoa nói một cách sâu xa: “Xem ra cô cũng có chút bản lĩnh. Thế này đi, tôi sẽ cho cô một bộ quần áo sạch sẽ, cô có thể mặc nó ra vào nhà họ Khương, cô thấy điều kiện này thế nào?”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi muốn thức ăn hơn.”
Trong lòng Lục Tân Hoa biết một nhà ba người Nguyễn Ngưng chắc chắn đang rất thiếu lương thực, cho nên cô đề xuất như vậy cũng là chuyện bình thường.
Ông ta không còn đề cập đến việc để Nguyễn Ngưng sống ở doanh trại Nguyệt Sơn nữa.
“Được rồi, cứ mỗi lần cô đến doanh trại Nguyệt Sơn tìm Khương Tự Thủy, tôi sẽ cho cô mười ký bánh quy nén, đủ để gia đình cô ăn trong thời gian dài.”
“Lần này coi như tôi thưởng cho cô, tôi đưa cho cô mười ký trước.”
Nguyễn Ngưng ngẩng đầu nói: “Cảm ơn ông Lục, tôi nhất định sẽ thường xuyên đến đây như lời ông nói.”
Lục Tân Hoa cầm chắc thắng lợi trong tay, ông ta không tin Nguyễn Ngưng có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của mười ký bánh quy nén, huống chi cô còn phải chăm sóc cho cha mẹ mình.
Lục Tân Hoa xua tay, bảo Lục Trạch dẫn cô đi lấy đồ, lấy đồ xong cô có thể trực tiếp rời đi.
Lục Trạch không ngờ sự việc lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy, anh ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dưới tầng hầm, Lục Trạch phát hiện không dễ lén mang thịt khô đi nên đã đưa cho Nguyễn Ngưng mấy gói thịt bò khô, một ít kẹo socola, và mười ký bánh quy nén.
Sau khi lên lầu, anh ta còn lén đưa vài thứ cho Nguyễn Ngưng: “Em giấu mấy thứ này vào trong ba lô đi, đừng để người khác phát hiện.”
Nguyễn Ngưng cười nói: “Cảm ơn.”
“"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn.” Lục Trạch đẹp trai tức giận đút hai tay vào túi quần: “Sau này đừng đến doanh trại Nguyệt Sơn nữa, chỗ này rất phức tạp, em không xử lý được đâu.”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Cô vốn không có ý định đến nhưng Lục Tân Hoa cứ nhất quyết đưa cho cô mười ký bánh quy nén nên cô cũng hết cách.
Sau khi ra khỏi doanh trại Nguyệt Sơn, Nguyễn Ngưng tìm một chỗ không có ai, thay sang giày trượt tuyết.
Khoảng một tuần sau, quân đội bên phía doanh trại Nguyệt Sơn bất ngờ đánh vào khu biệt thự.
Tuy miệng vết thương của Sở Định Phong đã ngừng chảy máu nhưng cả người lại dày vò đến mức suýt chút nữa đã mất mạng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi hắn đã gầy hơn một nửa, còn gầy hơn cả mấy cụ già sắp chết.
Sau khi hắn nằm xuống, Vu Lệ cũng không thể lên núi chẻ củi mà chỉ có thể khóc.
Sở Định Phong chịu lạnh suốt một giờ, đành phải lấy củi và than trong không gian ra, khàn giọng bảo Vu Lệ đi nhóm lửa.