Cô còn thu được mười tấn khoai tây ở trên đường cao tốc, ngoài việc để dành làm giống, gần như toàn bộ số khoai tây này đều được Châu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong làm thành các món ăn khác nhau.
Nói cách khác, bây giờ trong không gian của cô có rất nhiều khoai tây.
Hiện tại, mỗi ngày không gian của Nguyễn Ngưng sẽ tăng thêm hai mươi mét khối, không gian tủ lạnh được làm mới bốn lần, gần như tiêu tốn một nửa mức tăng này.
May là hơn một tấn nước được làm mới mỗi này có thể dùng để tưới nước.
Nhưng trong không gian thật sự có rất nhiều khoai tây, thật sự là rất nhiều.
“Tốt nhất không nên trồng khoai tây nữa.” Nguyễn Ngưng âm thầm quyết định: “Đổi giống khác, chúng ta trồng một ít lúa đi.”
“Vấn đề là con cũng không thiếu gạo, mỗi ngày con được làm mới thêm mười ký gạo, còn có hai mươi hộp cơm, gạo cũng thuộc loại tốt.”
“Trong không gian đều là cơm trắng.”
Nguyễn Ngưng nhìn Châu Tố Lan, trưng cầu ý kiến của bà ấy: “Mẹ, con cảm thấy khoai tây nhiều quá, mẹ nghĩ tiếp theo chúng ta nên trồng cái gì?”
Châu Tố Lan suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hay cứ trồng lúa đi, bây giờ trong không gian có bốn mươi mốt con gà con, ba mươi hai con vịt con, hai mươi lăm con ngan con, sau này sẽ cần dùng rất nhiều thóc.”
Nguyễn Ngưng giật mình tỉnh ngộ.
Không gian của cô không chỉ sản xuất lương thực mà còn tiêu hao một lượng lớn lương thực.
Đặc biệt là sau khi số lượng gà con tăng gấp đôi lần trước, tốc độ đẻ trứng cũng tăng gấp đôi, tỷ lệ nở của gà, vịt cũng cao hơn.
Nếu đã như thế, Nguyễn Ngưng quyết định sẽ trồng thóc nhưng vẫn còn một vấn đề.
Nguyễn Ngưng tò mò hỏi hệ thống: “Trồng lúa cần phải có ruộng nước, bọn ta có cần biến đất trong không gian thành ruộng nước không?”
Hệ thống trả lời: “Không cần đâu.”
Lúc này Nguyễn Ngưng mới yên tâm, lấy hạt lúa ở trong không gian ra để Châu Tố Lan gieo hạt.
Ngoài ra, vì trong không gian điều kiện gì cũng có thể trồng được, nên Nguyễn Ngưng chỉ cần lấy ra một mẻ hạt giống trái cây không thể làm mới được để Châu Tố Lan tìm một khoảng trống để gieo hạt.
Châu Tố Lan cũng để lại một nửa mảnh đất, trồng một mảnh hoa bách hợp và trầu bà.
Suy nghĩ một hồi, bà ấy lại trồng thêm ít bạc hà.
Bên ngoài bão tuyết đã dừng lại, toàn bộ thế giới bị nhuộm thành một mảnh trắng xóa, đưa mắt nhìn ra tất cả đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày.
Không thể nhìn vào màu trắng này quá lâu, nếu không bị mắc chứng quáng tuyết liền xong đời.
Những ngày tiếp theo của cuộc sống làm cá mặn, Nguyễn Ngưng tích cực vận động, ngày nào cũng cùng Nguyễn Thứ Phong lên tầng cao nhất để quét tuyết.
Ba tháng nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay, mọi người trong trại tị nạn vừa vui mừng vừa kinh ngạc khi thấy một mặt trời lớn xuất hiện trên bầu trời.
Mặt trời này khác với mặt trời thỉnh thoảng xuất hiện, dường như nó chứa đầy nhiệt năng, ánh sáng mà nó phát ra mạnh đến mức mọi người không dám nhìn thẳng vào nó.
Hình như nhiệt độ không khí đã bắt đầu tăng trở lại.
“Chẳng lẽ đợt rét đậm sắp qua rồi à?” Có người vẻ mặt vui mừng.
Theo ước tính của trại tị nạn, chỉ trong một ngày mà nhiệt độ bên ngoài đã tăng trở lại âm hai mươi độ.
Ngày tiếp theo là âm mười độ.
Hai ngày kế tiếp, tuyết bắt đầu tan.
Trong trại tị nạn có rất nhiều người, nhưng trong phạm vi xung quanh lại không có tuyết đọng, đối với bọn họ mà nói, đào tuyết dễ hơn nhiều so với đào băng, ngay cả nước cũng tiện hơn, mọi người đều rửa mặt sạch sẽ.
Sau khi sống trong căn nhà nhỏ được ba tháng, những người bị thương do giá rét dần dần hồi phục, cả người trở nên rạng rỡ.
Những người này tin chắc rằng chỉ cần đợt rét đậm trôi qua, mùa xuân sẽ đến.
Dưới ánh nắng, nhiệt độ tăng lên liên tục.
Nhưng có một ngày, mọi người lại cảm thấy cứ chen chúc như vậy thì có hơi nóng nên bọn họ dập hết lửa.
Lúc này, trại tị nạn đã nhanh chóng đưa ra quyết định, quyết định sẽ tiến hành đợt thay đổi vị trí lần thứ hai.
Phải biết trại tị nạn đã vận hành hết công sức, nhưng hiện tại có đến 13 nghìn người, để di dời nhiều người như vậy không phải là một việc dễ dàng.