Nguyễn Ngưng tiếp tục đi về phía trước, khoảng mười phút sau đã thấy trại tân binh đang huấn luyện. So với khi Trình Quý Khoan mới gia nhập, trại tân binh đã mở rộng rất nhiều, hầu như đều là những tân binh vừa mới chiêu mộ.
Phần lớn những người này đều còn rất trẻ, có người thì mất người thân trong thảm họa, có người thì vì những lý do khác nên mới gia nhập đội tân binh.
Nguyễn Ngưng đến cũng thu hút sự chú ý của một số người, bọn họ lặng lẽ nhìn sang.
Huấn luyện viên nói: “Các cậu đang nhìn cái gì vậy hả? Trên chiến trường có thể phân tâm không?”
Nguyễn Ngưng nhanh chóng lùi lại, vì trời quá tối cộng thêm ở đây toàn là đàn ông, cô không thể biết liệu Trình Quý Khoan có ở đó hay không. May thay, một lúc sau, phía sau vang lên tiếng bước chân với tốc độ khá nhanh.
Hệ thống nhắc nhở: “Phát hiện trong vòng ba mươi mét có một người có độ thân thiện cao.”
Nguyễn Ngưng biết là Trình Quý Khoan tới, cô quay người lại, phát hiện anh đang chạy về phía mình, nhìn thấy Nguyễn Ngưng, anh nhanh chóng gật đầu với cô.
Nguyễn Ngưng mỉm cười. Trình Quý Khoan phân phát nước cho các anh lính trẻ, sau đó chạy lại nói: “Cô đã trở về rồi à?”
Nguyễn Ngưng nói: “Quý Lịch đâu, cô ấy thế nào rồi?”
Trình Quý Khoan trả lời: “Thiếu tướng Tôn yêu cầu tạm thời bọn họ ở lại căn cứ Hắc Hải.”
Nguyễn Ngưng biết Tôn Vĩnh Siêu là người làm gì cũng tính toán kỹ càng, dù thế nào cũng sẽ cố gắng bảo vệ cho vợ chưa cưới của mình. Hơn nữa, đã lâu rồi Nghiêm Nhược Tuyết không gặp cha mẹ, nhất định sẽ ở lại thêm một thời gian nữa.
Nguyễn Ngưng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin Trình Quý Lịch vẫn an toàn. Cô và Trình Quý Khoan cũng không có gì để nói với nhau, đang chuẩn bị ra về thì Trình Quý Khoan bất ngờ nói: “Chuyến đi biển lần này của cô thế nào?”
Nguyễn Ngưng nói: “Cũng khá tốt, tìm được không ít đồ hay ho.”
Cô nói khẽ, rồi lấy một túi vải nhỏ trong ba lô ra: “Trong này có tôm khô, tôi mang đến để thêm món cho anh.”
Bàn tay Trình Quý Khoan siết chặt túi vải, cúi đầu im lặng.
Nguyễn Ngưng nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi gặp chị Linh Hạ đây. Lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau, tôi cũng tìm được vài cuốn sách bài tập mới cho hai đứa nhỏ.”
Trình Quý Khoan ậm ừ: “Chắc chị ấy có rất nhiều chuyện muốn nói với cô lắm, lát đi về nhà nhớ cẩn thận.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười với anh, thầm nghĩ cái hồ lô nhàm chán này đúng là chẳng nói nhiều quá ba câu.
“Tạm biệt.”
Biết Trình Quý Lịch bình an vô sự, Nguyễn Ngưng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, cô vừa ngâm nga ca hát vừa mang “ấm áp” đến cho hai thằng bé.
Khi hai đứa vừa thấy cô, nét mặt chúng ngập tràn “ác quỷ tới rồi”.Nguyễn Ngưng thản nhiên nói chuyện với Vương Linh Hạ, đột nhiên Vương Linh Hạ nói: “Em mới về nên không biết phải không? Trung tâm chỉ huy Hắc Hải đã ra một sách lược, là cử một đội tàu viễn dương, nhằm tìm kiếm thức ăn trên biển.”
“Bên đó đã ra thông báo chiêu mộ, những người gia nhập đội tàu, mỗi ngày sẽ được nhận một ký bánh quy nén.”
Cô ta hạ giọng: “Hơn nữa trung tâm Hắc Hải đang chuẩn bị xây dựng Căn cứ Tân Hy Vọng.”
“Người nhà của những người tham gia đội tàu có thể vào căn cứ trước.”
Nguyễn Ngưng mở to mắt: “Căn cứ Tân Hy Vọng?”
“Đúng vậy”.
Vương Linh Hạ nói: “Nghe nói căn cứ đã chọn địa điểm, đến lúc đó sẽ chiêu mộ một lượng lớn nhân tài.”
“Em nên suy nghĩ kỹ xem mình có muốn gia nhập căn cứ hay không, nếu muốn gia nhập thì em có tài năng gì.”
“Bọn chị sống trong trại tị nạn rất bất tiện, nếu có cơ hội, thì chắc chắn sẽ tìm cách gia nhập căn cứ.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Vậy em về suy nghĩ lại một lần nữa, sau đó xin ý kiến của cha mẹ.”
Vương Linh Hạ cười, nói: “Được.”
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Nguyễn Ngưng đến gặp Văn Mai, đưa cho bà ta bánh quy nén của nửa tháng.
Văn Mai cũng nói về việc tuyển thuyền viên vào căn cứ, nhưng bà ta biết nhiều chi tiết hơn, nói rằng bây giờ có rất ít người nộp đơn.