Bao gồm cả thiết bị tàng hình đã được sử dụng trên người, hiện Nguyễn Ngưng chỉ còn hai thiết bị tàng hình, cô không ở lại phòng bệnh mà vội vàng đến trung tâm chỉ huy cách bệnh viện không xa.
Tòa nhà này có hai tầng, chiếm diện tích như nhau, diện tích không hề nhỏ, người người ra vào tấp nập. Rõ ràng là đang rất bận.
Chẳng mất bao lâu Nguyễn Ngưng đã tìm được văn phòng của Nghiêm Phương Minh, nhân lúc ông ta ra ngoài đi họp, cô đặt một bức thư nặc danh lên bàn ông ta.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, Nghiêm Phương Minh đột nhiên quay về, còn thuận tay đóng cửa lại.
Nguyễn Ngưng thấy thiết bị ẩn thân chỉ còn hai mươi phút, trong đầu liền nghĩ không biết có nên dùng công cụ định vị để về xe RV không.
Bên kia, Nghiêm Phương Minh ngồi trên ghế, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bức thư ở trên bàn, ông ta nhíu mày mở bức thư ra.
Càng đọc về sau ông ta càng cảm thấy sợ.
Thật ra Nguyễn Ngưng không viết gì nhiều, chủ yếu cô sợ nếu là hiệu ứng bươm bướm thì có khả năng những người tranh giành quyền lực với Nghiêm Phương Minh không phải là những người trong nguyên tác, cho nên cô chỉ viết bản thân nghi ngờ có người hạ độc Tương Tuyên, mục đích là nhắm về ông ta.
Nghiêm Phương Minh nhíu mày sau khi đọc lá thư tình báo.
Chẳng bao lâu sau ông ta đã đứng dậy khỏi ghế, mở cửa văn phòng ra gọi bí thư ở bên ngoài đi vào.
Nghiêm Phương Minh vẫn có thói quen tốt là đóng cửa lại.
Sau khi vào cửa, bí thư cung kính đóng cửa lại, rồi đi đến cạnh bàn hỏi: “Thị trưởng, tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Có lẽ người này đã đi theo ông ta trước khi tận thế đến nên mới xưng hô như vậy.
Nghiêm Phương Minh đặt lá thư xuống trước mặt anh ta: “Cậu đi điều tra một chút, xem chuyện gì đang xảy ra.”
Tuy không biết bên trong lá thư là cái gì nhưng hình thức này thường là một lá thư tình báo nặc danh, bí thư vội vàng nói: “Là do tôi bất cẩn nên mới để người khác vào văn phòng của ngài.”
“Nhưng tôi đã khóa cửa rồi mà, vừa rồi tôi đi vào...”
Nghiêm Phương Minh phất tay: “Sau này cẩn thận một chút, nếu người ta thật sự muốn vào, chẳng phải phá khóa dễ như trở bàn tay sao? Ai cũng có thể làm được.”
Thư ký âm thầm quyết định sẽ lắp máy giám sát.
Nghiêm Phương Minh không nói đến chuyện đó nữa, mà lại nói: “Cậu điều tra chuyện trong thư đi, tuyệt đối không thể coi thường.”
“Đã có tin tức của đội tàu ra biển chưa?”
Thư ký nói: “Không có tin gì xấu truyền về nên chắc mọi chuyện đều bình thường.”
Nghiêm Phương Minh gật đầu: “Bên phía nhà máy thì sao?”
“Tiến độ đều nằm trong tầm kiểm soát.”
Bí thư dừng một chút rồi nói: “Nhưng chắc phải sai người chú ý động tĩnh bên phía tỉnh Hắc Hải.”
Nghiêm Phương Minh nhíu mày.
Nguyễn Ngưng cũng không biết hai người họ đang nói chuyện gì, quân đội tỉnh Hắc Hải đã rời đi, phần lớn người ở lại đều đang canh giữ căn cứ quân sự.
Là lực lượng dự bị chiến đấu, trong đó chắc chắn không có gì nhiều ngoài một lượng lớn vũ khí.
Thư ký cẩn thận hỏi: “Có cần điều thêm một đội khác đến đó không?”
Nghiêm Phương Minh không lên tiếng.
Thư ký cẩn thận nói: “Lần trước chúng tôi nhận được tin tức từ tàu viễn dương, cũng giống như nước ta, lúc đó có nhiều tàu ngầm hạt nhân ở độ sâu năm trăm mét, không có nhiều tàu bị ảnh hưởng bởi Siêu bão Mặt Trời, ít nhất cũng phải còn lại sáu mươi chiếc tàu.
Anh ta nói trong tâm trạng nơm nớp lo sợ.
“Hiện nay tình hình trên biển rất hỗn loạn, một số nước trực tiếp sử dụng tàu ngầm để hộ tống tàu vận tải”.
Nghiêm Phương Minh nhíu mày: “Bọn họ điên rồi à?!”
Thư ký không dám nói lời nào.
Hai người vừa tức giận vừa chán nản, cả căn phòng đột nhiên im lặng.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tim Nguyễn Ngưng run lên, cô sợ bản thân sẽ nghe được tin tức không nên nghe nên quyết định nhân cơ hội đi ra ngoài.
Cô vừa ra tới cửa.
Bên kia, Nghiêm Phương Minh đã điều chỉnh biểu cảm xong: “Vào đi.”