“Với lại...” Văn Mai nói đến đây thì thoáng ngừng lại, càng lúc càng hạ giọng, chú ý tới Triệu Tiểu Bảo, “Tôi cũng nghe nói bốn sở chỉ huy lớn đã quyết định sáp nhập Doanh trại Nguyệt Sơn và Trại Nạn nhân Thiên tai, lấy tên là Trung tâm Chống Thiên tai Thành Bắc.”
Chuyện này đúng là hơi kì lạ, Nguyễn Ngưng kinh ngạc hỏi: “Những người ở doanh trại Nguyệt Sơn đó bằng lòng sáp nhập à?”
Văn Mai nói: “Bọn họ không có đồ ăn, sao mà không đồng ý cho được?”
“Thức ăn bây giờ đã trở nên khan hiếm. Những người giàu nhất chỉ có thể có thêm vài chiếc bánh quy nén. Nơi ở trại Nguyệt Sơn nóng và không thoải như nơi trú ẩn và công kích của chúng ta. Các nhà lãnh đạo cũng đã nói rằng người có tiền thì người ta muốn di chuyển thì di chuyển, nếu không thì hãy quên đi. Điều quan trọng nhất bây giờ là chuyển giao các nhà khoa học và kết hợp họ với dân chúng trong trại tị nạn của chúng ta để hướng dẫn trồng khoai tây và tập trung về việc phát triển năng suất.”
“Đây là điều quan trọng nhất.”
Nguyễn Ngưng đang nghĩ xem điều này có ảnh hưởng gì đến bản thân hay không thì bỗng cô ngước lên và nhìn thấy “bạn trai cũ” đang đi về phía mình.
Bạn trai cũ không là gì cả, dù sao cũng dễ lừa. Nhưng vấn đề nằm ở bố của bạn trai cũ.
Nguyễn Ngưng không muốn dây dưa với Lục Tân Hoa nên cúi đầu nói: “Dì Văn, lần sau con đến gặp dì, giờ con phải đi rồi, dì và Tiểu Bảo tự chăm sóc tốt cho mình nhé.”
Mặc dù Văn Mai cảm thấy kỳ lạ nhưng bà ấy vẫn gật đầu.
Nguyễn Ngưng tiếp tục cúi đầu, nương theo ánh sáng mờ ảo để hướng về phía hầm trú ẩn.
Đáng tiếc là một lượng lớn người đã tràn vào từ phía bên kia của hầm trú ẩn, số lượng lên đến hàng trăm người.
Trừ khi bây giờ Nguyễn Ngưng học bay, nếu không cô chắc chắn sẽ không thể qua được cửa này.
Cô dừng lại vài giây, cảm thấy lãng phí một lọ dịch dung để nguỵ trang thì quá thiệt, hơn nữa, do gần đây có quá nhiều người mới nên trại dành cho nạn nhân đã tăng cường cảnh giác, cô không thể thay đổi diện mạo của mình trước mặt mọi người được.
Ở đằng kia có một nhóm người đang di chuyển, trông sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
Có người nói: “Trời ơi, nhiều người quá vậy. Đêm nay chúng ta phải ngủ cùng với bọn họ sao?”
“Tôi nghĩ chúng ta nên rời khỏi trại. Dù bên ngoài có nhiều cướp hơn nhưng chúng ta vẫn có thể sống sót, vậy thì sao phải cam chịu rồi sống ở một nơi như thế này?”
Một cậu bé kêu lên: “Mẹ ơi, ở đây bẩn thỉu và bừa bộn quá, con không muốn ở lại đây.”
Mẹ của đứa trẻ nhanh chóng an ủi nhóc, nhưng bà cũng rất bất bình với môi trường hiện tại.
Đối phương nói với chồng: “Hay là chúng ta tìm một nơi ở bên ngoài đi? Con nít mà sống trong môi trường như thế này rất dễ bị ốm.”
Người đàn ông cau mày nói: “Cô quên à? Cô đã đăng ký làm giáo viên trước khi đến trại tị nạn. Bây giờ mà chạy thì con mình phải làm sao đây?”
Người phụ nữ buồn bã nói: “Nhưng con trai chúng ta không chịu được môi trường như vậy.”
Người bên cạnh thuyết phục: “Tốt nhất là không nên di chuyển ra ngoài, bình thường cô không ra ngoài nhiều nên không biết đó thôi, bây giờ trộm cướp giết người khắp nơi.”
Người phụ nữ nghe vậy thì ôm lấy con trai rồi run rẩy.
Người đàn ông này trông khá xấu xí.
Nhìn thấy những người này đứng yên tiến về phía trước, người lính phụ trách canh gác phía sau lớn tiếng nói: “Các người tìm một chỗ ở đi, đừng đứng đây lãng phí thời gian, hôm nay phải xếp hàng lấy nước, nếu không mấy người không có một ngụm nước mà uống đâu.”
Khi mọi người nghe thấy điều này, họ nhìn nhau và nhanh chóng bước vào bên trong với những túi lớn nhỏ.
Nguyễn Ngưng nhìn thấy Lục Trạch cùng Lục Tân Hoa đều không có động tĩnh.
Mà ở chỗ xa hơn, Tôn Vĩnh Siêu đang vui vẻ dẫn một nhóm người tiến về phía trước.