Hệ thống vội vàng nói: “Đương nhiên, ngài chính là “bố đường” của ta, ngài chính là chủ nhân của ta, ta là bé tinh linh của ngài.”
Nguyễn Ngưng không nhịn cười nổi: “Được rồi, bên kia vẫn còn đang cạy cửa hả?”
“Vẫn còn. Sở Định Phong phát hiện ra rồi, còn đang cầm một ly vang đỏ, đứng sau cửa quan sát.”
Nguyễn Ngưng thầm nghĩ không hổ là nam chính, dù không ai nhìn thấy cũng phải giả vờ tạo nét.
Cô tiếp tục ăn trái cây, một người một hệ thống quan sát một lúc, cảm thấy sẽ không phát sinh thêm chuyện gì nữa, Nguyễn Ngưng tắm rửa đi ngủ.
Ngày hôm sau, cô mang chiếc thuyền cao su và hàng loạt thiết bị ra hành lang.
Trình Quý Khoan cùng Trình Quý Lịch đã đứng sẵn ở đó đợi cô, thấy Nguyễn Ngưng cầm nhiều đồ như vậy, Trình Quý Khoan tự giác bước lên nhận lấy chiếc thuyền cao su.
Anh còn mang theo một chiếc ba lô và một thứ gì đó khá dài ở sau lưng, nó được bọc trong bao vải, cũng không biết đó là cái gì.
Trình Quý Lịch vẫn rầu rĩ không vui, lo lắng cho hai người phải đi ra ngoài: “Hai người ra ngoài phải cẩn thận, nếu gặp nguy hiểm nhất định phải rút lui.”
Nguyễn Ngưng vừa cười vừa nói: “Cô yên tâm, chúng tôi chỉ ra ngoài xem thử thôi.”
Trình Quý Lịch nhìn anh trai nhà mình: “Anh phải tự bảo vệ bản thân thật tốt, cũng phải bảo vệ Ngưng Ngưng thật tốt, em có thể không cần vật tư, mỗi khi gặp khó khăn hai chúng ta đều cố gắng chịu đựng cho qua, không phải từ nhỏ đã như vậy sao?”
Trình Quý Khoan: “Anh biết rồi.”
Thấy Nguyễn Ngưng đứng chờ ở bên cạnh, Trình Quý Khoan vội vàng dặn dò: “Em ở nhà phải cẩn thận, không thể vì đồng cảm mà phạm sai lầm, cho dù có người già hay trẻ nhỏ đến cầu xin em thì em cũng không được mở cửa, càng đừng nói là đến xin đồ ăn, có biết không?”
Trình Quý Lịch hít sâu một hơi: “Anh, em biết rồi.”
Nguyễn Ngưng xoay người mở khóa xích ra, hai người im lặng đi ra lối thoát hiểm.
Trình Quý Lịch cắn chặt môi, cẩn thận đóng hai cánh cửa lại, sau đó dùng xích khóa lại thật kỹ.
Trình Quý Khoan lấy tay kiểm tra thử, sau khi xác nhận em gái mình không có bất cẩn mà phạm sai lầm, anh lại dặn dò Trình Quý Lịch: “Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra ngoài.”
Trình Quý Lịch gật đầu: “Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Nguyễn Ngưng nhìn ra hai anh em bọn họ rất lo lắng cho đối phương nên mở miệng nói: “Chúng ta đi nhanh về nhanh.”
Trình Quý Khoan gật đầu.
Bởi vì hôm qua Ủy ban tự cứu đã tìm được phòng ở, nên bây giờ trong hành lang và cầu thang vô cùng vắng vẻ, chỉ còn lại rác và rác.
Hơn bốn giờ sáng, cầu thang tối đến mức không thấy được năm ngón tay.
Hai người chậm rãi mò mẫm đi đến cầu thang tầng bốn và tầng ba thì phát hiện nước đã dâng lên tới đây, tầng bốn cũng không còn ai ở.
Nguyễn Ngưng nói: “Chúng ta đi ra từ cửa sổ này đi.”
Sau khi thuyền cao su được bơm căng, sẽ không có cách nào để nó lọt qua cửa sổ, trước tiên Trình Quý Khoan đưa chiếc thuyền cao su và những thứ trên lưng cho Nguyễn Ngưng, còn bản thân thì trèo qua cửa sổ rồi nhảy xuống nước, sau đó anh nhận lấy chiếc thuyền cao su từ tay Nguyễn Ngưng rồi mở ra đặt xuống nước.
Chiều cao của đại sảnh cộng thêm tầng một của tòa nhà này là bốn mét hai.
Mỗi tầng chỉ cao hơn ba mét một chút, hiện tại tầng thứ ba đã bị ngập nước, nghĩa là độ sâu của nước gần mười một mét.
Đây là độ sâu rất đáng sợ.
Nguyễn Ngưng sợ Trình Quý Khoan xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bắt anh phải nắm lấy cửa sổ, còn bản thân thì vội vàng bơm căng thuyền cao su.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có hai người phát ra tiếng động nhỏ, may mắn lầu bốn đã chuyển đi hết hơn nữa còn có tiếng mưa giúp họ che giấu.
Sau khoảng hai mươi phút, cuối cùng chiếc thuyền cao su cũng được bơm căng, Trình Quý Khoan xoay người lên thuyền rồi quay người lại hỏi Nguyễn Ngưng: “Có cần tôi đón cô không?”
Nguyễn Ngưng thấy cả người anh đã ướt đẫm, bỗng thấy hơi xấu hổ, thực ra cô đã chuẩn bị sẵn một chiếc áo khoác nam chống thấm nước, nhưng lại không lấy nó ra.
Cô nói nhỏ: “Không cần, tôi không sao.”