Nguyễn Ngưng dự định sẽ lên núi, dù sao cô cũng đã kiếm được bò và dê trong trang trại chăn nuôi.
Cô lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm những nơi như trang trại chăn nuôi, trang trại lợn, trang trại gà linh tinh các thứ, để xem có trang trại trăn nuôi nào ở trên núi không.
Đột nhiên, cô tìm thấy một ngôi làng trên núi!
Thôn trang trên núi thường sẽ không chăn nuôi theo quy mô lớn, nhưng chắc chắn sẽ nuôi ít gà ít vịt, nhưng trong tình huống hiện tại nhất định các thôn làng này sẽ càng đề phòng nghiêm ngặt hơn, đặc biệt là với những người đến từ bên ngoài như cô.
Hơn nữa thôn trang này còn ở rất xa, cách chỗ cô cả một thành phố.
Hoặc cô có thể đi vòng quanh thành phố, đến nơi không có người rồi sử dụng thuyền xung kích để di chuyển.
Có nên thử một lần không?
Cầu phú quý trong nguy hiểm, rất khó để đánh bại nhân vật nam chính Sở Định Phong, không chỉ phải giảm vận may của hắn mà còn phải tăng vận may của chính mình, như thế cô mới có thể đối đầu trực diện với hắn.
Cược!
Nguyễn Ngưng cất điện thoại, kiên định nhìn Chu Tố Lan: “Mẹ, con biết chúng ta nên đi đâu rồi, chúng ta lập tức xuất phát.”
Chu Tố Lan gật đầu: “Được.”
Hai người mặc quần áo giữ ấm, lại mặc thêm một bộ đồ chống nước ở bên ngoài.
May mắn thay thời tiết hôm nay không tệ, không bị mưa ướt.
Không làm phiền nhà kế bên, hai mẹ con vội vàng đi ra ngoài, trước tiên bọn họ dùng thuyền cao su để đi đến chỗ không người, sau đó lại đổi sang thuyền xung kích.
May là trên đường đi quanh thành phố vẫn có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng, nếu không có lẽ hai người đã bị lạc đường.
Phải mất khoảng một giờ bọn họ mới đến được dưới chân núi của thôn làng kia.
Chỗ này cũng bị ngập, nhưng nhờ vào địa thế cao nên sẽ thấy nước tương đối nông, thấy xung quanh không có ai, Nguyễn Ngưng cho thuyền xung kích vào trong không gian, sau đó lấy hai cái ba lô ra, đưa cho Chu Tố Lan một cái.
Lần đầu tiên Chu Tố Lan đi ra ngoài, ngoại trừ hơi hồi hộp và sợ hãi thì bà ấy còn rất hưng phấn: “Mẹ có cần cầm dao không?”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, sau đó lấy năm con dao có chiều dài khác nhau ở trong không gian ra: “Mẹ cất chúng vào trong không gian, đừng tùy tiện đụng vào chúng, lúc lấy ra phải cẩn thận một chút, tốt nhất là giả bộ như lấy ở trong ba lô ra.”
Chu Tố Lan căng thẳng gật đầu.
Hai người cùng nhau lên núi, chẳng mấy chốc bọn họ đã nhìn thấy một đội dân quân tuần tra do làng tổ chức.
Tất cả đều được trang bị vũ khí như cuốc, rìu, dao.
Thấy hai mẹ con Nguyễn Ngưng, đội dân quân lập tức cảnh giác: “Mấy người là ai, đến đây làm gì?”
Nguyễn Ngưng vội vàng giơ hai tay lên, ra hiệu bản thân không có ác ý: “Chúng tôi đến từ thành phố, muốn tới đây tìm thức ăn.”
Người nọ nói: “Mấy người có bị bệnh không?”
Nguyễn Ngưng nói: “Không có, không có, tôi và mẹ tôi rất khỏe. Chú à, chúng tôi có thể mua một ít thức ăn ở chỗ mọi người không?”
Người nọ nói với mấy người ở bên cạnh: “Mau gọi trưởng thôn tới đây.”
Sau đó ngẩng đầu nói với Nguyễn Ngưng: “Hai người đứng đây đợi một lát, không được bước lại gần chúng tôi, hơn nữa ở chỗ chúng tôi không có đồ ăn, không phải chính phủ đã phát đồ ăn tiếp tế cho mấy người trong thành phố các cô rồi sao?”
Nguyễn Ngưng nói: “Không đủ ăn, cho nên chúng tôi mới tự nghĩ cách đi tìm.”
“Tôi biết chỗ mọi người nuôi rất nhiều gà, trứng gà cũng nhiều, trước đây chính phủ đã đến thu mua rồi phải không?”
“Bọn họ cho các chú bao nhiêu vật tư?”
Dân quân không trả lời.
Khoảng hơn mười phút sau, người thanh niên vừa bỏ chạy vội vã chạy tới cùng một người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi, Nguyễn Ngưng biết người này là trưởng thôn.
Thấy có người ngoài, thôn trưởng bỗng tức giận nói: “Mấy người thành phố các người chạy đến chỗ chúng tôi để làm gì, chúng tôi không có đồ ăn! Hoa màu chết hết rồi!”
Nguyễn Ngưng đoán trước đây đã có người tới nên cô vội vàng nói: “Tôi đến để đổi đồ ăn.”