“Tình cờ, tôi quen được một người bạn có quen với người sống trong khu chung cư đó, cậu ấy nói đã có rất nhiều người chết.”
Tôn Vĩnh Siêu không biết Nguyễn Ngưng có ý gì: “Cái này cũng được xem là tin tức hả?”
Nguyễn Ngưng: “Nếu tôi biết hang ổ của trung đoàn Thiên Lang thì sao?”
Ánh mắt của Tôn Vĩnh Siêu lập tức thay đổi.
Nguyễn Ngưng mỉm cười với anh ta: “Năm ký bánh quy nén.”
Đây không phải là điều Nguyễn Ngưng muốn, mấu chốt là cô phải chứng tỏ bản thân là một kẻ tham lam, nếu không Tôn Vĩnh Siêu sẽ nghi ngờ động cơ của cô.
Tôn Vĩnh Siêu nói thẳng: “Không thể, nhiều nhất chỉ được hai ký.”
Nguyễn Ngưng: “Bốn ký, không thể ít hơn.”
Tôn Vĩnh Siêu nói: “Phần thưởng chỉ có bấy nhiêu thôi, nhưng tôi có thể cho cô thêm nửa ký, nếu muốn thêm nữa thì không có.”
Nguyễn Ngưng thầm nghĩ người này đúng là ngang ngược mà: “Được rồi, hai ký rưỡi thì hai ký rưỡi vậy.”
Muốn biết hang ổ của trung đoàn Thiên Lang ở đâu, thật sự rất dễ, bởi vì cô đã đọc qua tiểu thuyết.
Nguyễn Ngưng nói ra địa chỉ: “Lãnh đạo, nếu mấy anh muốn đi thì nên đi trước tối nay, bởi vì tôi nghe nói, đêm qua bọn họ bị tổn thất nặng nề nên hôm nay sẽ dời sang chỗ khác.”
Chuyện này đương nhiên là nói bậy, thật ra vì tối nay Sở Định Phong muốn thu thập vật tư và phụ nữ nên phải để Tôn Vĩnh Siêu đuổi tới trước.
Tôn Vĩnh Siêu nhìn thẳng vào mắt cô: “Được.”
“Bây giờ tôi ghi nợ hai ký rưỡi bánh quy nén, nếu hôm nay tìm được chỗ đó thì ngày mai tôi sẽ mang trả cho cô.”
Nguyễn Ngưng dõng dạc nói: “Không thành vấn đề.”
Sau khi xuống thuyền, ba người đưa Vương Linh Hạ về lại tầng mười bảy, Nguyễn Ngưng giả vờ kiểm tra chất lượng gạo, rồi lén thêm vào một ít.
Sau đó, cô quay lại nhắc nhở bọn họ phải bảo vệ thức ăn cẩn thận, tốt nhất nên thay cơm bằng bánh quy nén, nếu không phải mau chóng ăn hết, đừng để người khác dòm ngó.
Vương Linh Hạ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Sau khi về đến nhà, hệ thống cười hì hì nói: “Ký chủ, ngài giỏi quá! Chỉ cần Tôn Vĩnh Siêu đến hang ổ của trung đoàn Thiên Lang trước một bước thì đêm nay Sở Định Phong sẽ lại vồ hụt.”
“Hy vọng anh ta hành động nhanh.” Nguyễn Ngưng nói: “Ai bảo Sở Định Phong mắc chứng trì hoãn giai đoạn cuối, tối hôm qua không chịu thừa thắng xông lên.”
Hệ thống cười ha ha: “Đúng vậy, hắn không phản ứng nhanh bằng ngài, cũng không thông minh hơn người như ngài.”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Tốt hơn là lúc kết toán phần thưởng ngươi cũng ra sức như thế, chứ ta không cần ngươi ở đây vuốt mông ngựa đâu.”
Hệ thống cười ha hả.
Trên thực tế, động tác của Tôn Vĩnh Siêu rất nhanh.
Anh ta không chỉ phá hủy hang ổ của trung đoàn Thiên Lang mà còn nghĩ tới khả năng vẫn còn người ở bên ngoài chưa trở về nên đã sắp xếp người ở lại ôm cây đợi thỏ.
...
Nguyễn Ngưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy.
Dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết gốc, đêm nay Sở Định Phong sẽ dẫn người tấn công hang ổ của trung đoàn Thiên Lang, lần này vốn dĩ hắn có thể đoạt được một lượng lớn vật tư, còn có thêm một cô vợ và một người vợ lẽ.
Đúng vậy, Sở Định Phong còn có cả vợ lẽ.
Trong tiểu thuyết miêu tả thế này, lúc đó Sở Định Phong cứu được mười hai người phụ nữ, trong số đó có hai mẹ con rất xinh đẹp, người mẹ cầu xin Sở Định Phong thu nhận và giúp đỡ họ nên hắn đã đưa họ về nhà, còn những người phụ nữ khác một là để họ tự sinh tự diệt, nếu không anh ta sẽ lựa ra những người có diện mạo xinh đẹp một chút rồi đưa cho cấp dưới.
Người mẹ đưa đứa con gái được bảo vệ cẩn thận của mình cho Sở Định Phong, còn bà ta cảm thấy bản thân không xứng với Sở Định Phong nên nhận trách nhiệm làm đầu bếp.
Nhưng một người như Sở Định Phong sao có thể từ bỏ việc “play” cả mẹ lẫn con chứ?
Hắn là kẻ tham lam.
Cuối cùng, bà mẹ trở thành một người vợ lẽ có địa vị thấp bé.