Thời tiết lạnh, tuyết đọng không tan, khiến người dân đi lại khó khăn, chẳng mấy chốc phải đối mặt với tình trạng thiếu củi lửa.
Trong tiểu thuyết gốc, trận bão tuyết này đã gây ra số lượng thương vong lớn, đặc biệt là ở những nơi như trại tị nạn, không có củi, nhà thi đấu biến thành Đấu trường La Mã, nhiều trận đánh đẫm máu diễn ra.
Giết người vì một tấm chăn, thậm chí giết người vì một bộ quần áo đã trở thành chuyện bình thường.
Sau khi đợt bão tuyết này qua đi, những người còn sống sẽ thay đổi rất nhiều.
Nhưng hiện tại mọi chuyện có hơi khác, trên tờ giấy mà Nguyễn Ngưng đã gửi cho sở chỉ huy có viết sẽ có tuyết rơi, nên còn phải xem bọn họ chuẩn bị như thế nào.
Việc cô cần làm chính là phải tìm được Sở Định Phong, ngăn cản hắn phát triển và củng cố bản thân.
Trong tiểu thuyết, trong khoảng thời gian này Sở Định Phong thường xuyên ra vào doanh trại Nguyệt Sơn, tuy tình hình hiện tại với nội dung trong tiểu thuyết khác nhau một trời một vực nhưng cũng không thể đảm bảo hắn sẽ không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, vẫn sẽ xuất hiện ở gần đó như ban đầu.
May mắn là ngày nào Ngô Đại Vĩ cũng đến doanh trại Nguyệt Sơn để buôn bán nên có thể nhờ người của anh ta hỗ trợ một chút.
Về phần khu chung cư mà Triệu Na Na nhắc tới, chỗ đó giống như địa bàn của Sở Định Phong nên rất có thể hắn đang ở đó.
Nguyễn Ngưng quyết định phải đi thăm dò chỗ này.
Nhưng cô không thể tự mình đi, kẻo bị Sở Định Phong phát hiện, đang lợn lành lại chữa thành lợn què, cách tốt nhất chính là tìm một người nào đó để dò đường.
Trình Quý Khoan phải đi làm nên không thể đi được.
Mấy ngày nay Nguyễn Thứ Phong luôn đi sớm về muộn để tập bắn súng, tốt nhất vẫn nên tập trung vào việc này.
Nguyễn Ngưng nghĩ tới nghĩ lui, quyết định để Văn Mai gánh vác trọng trách này.
Tạm thời cô sẽ chăm sóc Triệu Tiểu Bảo hai ngày, Nguyễn Ngưng dặn Văn Mai nhớ chú ý đến người đàn ông bị gãy tay, nhưng phải thông minh một chút, không được để đối phương phát hiện.
Ngay hôm đó, Văn Mai trở về nói: “Tôi không thấy người đàn ông nào bị gãy tay cả, khu chung cư của bọn họ không có nhiều người lắm, bọn họ đều nói không nhìn thấy.”
“Nhưng tôi đã đến ngôi nhà mà cô nói, cửa bị đóng kín nên tôi không dám đến gần.”
Nguyễn Ngưng cảm thấy hứng thú: “Cửa bị khóa hả?”
Cửa bị khóa có nghĩa là có thể có ai đó đang sống bên trong.
Văn Mai gật đầu: “Tôi nghe người khác nói, trước đây tòa nhà này có một nhóm ác bá, sau đó bọn họ đánh nhau với một nhóm người tên là Tập đoàn Thiên Lang, rất nhiều người bị bắt.”
“Một tháng trước, một số người trong số này đã được thả ra, một số thì bị đưa đến trại cải tạo lao động.”
Cái gọi là trại cải tạo lao động thật chất là một kiểu ăn cơm tù mới.
Nhưng bây giờ ăn cơm tù cũng không đơn giản như trước khi tận thế đến, một khi đã vào tù là phải làm công việc nặng nhọc nhất, ăn ít thức ăn nhất, ngày nào cũng phải chịu rét chịu lạnh.
Một số tội phạm vì biết mình sẽ đi đâu mà thậm chí còn chọn cách tự sát.
Tất nhiên nếu chỉ phạm tội bình thường thì sẽ không phải ở trong đó quá lâu.
Còn nếu phải ở lâu hơn thì có thể sẽ không ra ngoài được.
Trại cải tạo lao động này mới được chính thức thành lập cách đây một tháng, tất cả những tên tội phạm nghiêm trọng đều được áp giải tới đây, điều này không chỉ làm tăng lực lượng lao động mà còn giải quyết được vấn đề có quá nhiều người ăn không ngồi rồi.
Văn Mai tiếp tục nói: “Tóm lại, những người trong khu chung cư đó hoặc là đã chết, hoặc là đã bỏ chạy nên bây giờ cũng không biết tình hình cụ thể của tòa nhà đó.”
“Bọn họ nói chắc vẫn còn người sống ở tòa nhà đó, nhưng họ cũng không biết chi tiết.”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, nếu bên trong có người bình thường sinh sống thì chắc chắn bọn họ sẽ phải ra ngoài tìm vật tư.