Hiện nay cái gì vừa dễ bán vừa hấp dẫn người khác, không cần nói cũng biết đáp án.
Xem ra Ngô Đại Vĩ rất có năng lực, anh ta đã mang rất nhiều thực phẩm ở doanh trại Nguyệt Sơn đến đây, làm cho cái chợ nhỏ này phát triển mạnh hơn.
Sau khi người đàn ông đi ra ngoài, Nguyễn Ngưng ngồi bên chậu than đang cháy, tiếp tục sắp xếp lại không gian.
Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Đại Vĩ vất vả mệt mỏi đi tới.
Nguyễn Ngưng đẩy chiếc ghế đẩu đến bên đống lửa cho ông ta: “Anh Ngô đúng là người bận rộn, vậy mà còn phiền ông phải vội vàng tới đây gặp tôi.”
Ngô Đại Vĩ ngồi xuống: “Tôi bận chỗ nào, rõ ràng là cô bận mới đúng, nghe cô đến tôi lập tức chạy tới đây.”
Nguyễn Ngưng lười quanh co lòng vòng, cười tủm tỉm hỏi: “Cây nhân sâm lần trước thế nào rồi?”
Ban đầu Ngô Đại Vĩ còn định hơ tay trên chậu than để sưởi ấm, vừa nghe Nguyễn Ngưng nhắc đến chuyện này, ông ta vội vàng lấy giấy tờ trong túi tiền ra.
Nguyễn Ngưng tò mò nhận lấy, thấy bên trên viết một danh sách vật tư.
Mười ký gạo.
Nửa ký muối.
Nửa ký đường phèn.
Nửa ký rau khô, nửa ký trái cây sấy lạnh.
Hai mươi hộp bánh mì, hai mươi hộp mì gói, năm hộp cơm tự sôi.
Trước khi tận thế đến, danh sách này có vẻ bình thường nhưng khi tận thế đến, đặc biệt là các loại rau và trái cây đông lạnh có giá cao ngất trời.
Ngoài ra còn có bánh mì tiện dụng, mì gói, cơm tự sôi.
Nguyễn Ngưng ngạc nhiên: “Nhân sâm của tôi đổi được những thứ này hả?”
Mặt mày Ngô Đại Vĩ hớn hở, còn vui hơn cả Nguyễn Ngưng: “Đúng vậy, tôi đã tính cho cô rồi, chỗ này thấp nhất cũng phải tương đương với một ngàn hai trăm năm mươi ký bánh quy nén.”
Nguyễn Ngưng âm thầm “ồ” lên một tiếng, mối làm ăn này đúng là hời to.
Bây giờ mỗi ngày không gian của cô có thể làm mới ba cây nhân sâm, hơn nữa cô vẫn còn hơn một trăm cây nhân sâm trong kho, đây chính là ví dụ điển hình cho việc kinh doanh không cần vốn.
Nhưng cái này cũng chỉ là chiêu trò, cái gì càng hiếm sẽ càng đắt, ngược lại nhiều quá sẽ không đáng tiền.
Nguyễn Ngưng trả tờ giấy lại cho Ngô Đại Vĩ, trong lòng không khỏi tò mò: “Ai mua cái này vậy?”
“Là một ông lão hơn tám mươi tuổi, bảo là muốn kéo dài mạng sống, mua nhân sâm về cắt thành từng miếng, mỗi ngày dùng một chút.”
Ngô Đại Vĩ nói: “Lúc đám người giàu có bọn họ trữ vật tư không hề nghĩ tới sẽ trữ thứ này, trong tay của bọn họ có khá nhiều thuốc lá và rượu nhưng chúng tôi không lấy ra được, cũng không quan trọng lắm.”
Nguyễn Ngưng hiểu rõ: “Lúc ấy chúng ta đàm phán sẽ chia 1:9 đúng không?”
Ngô Đại Vĩ gật đầu.
“Các anh có muốn lấy mấy cái này không?”
Ngô Đại Vĩ ngây người: “Cô không cần sao?”
Nguyễn Ngưng nói: “Tôi chỉ giữ lại hoa quả lạnh sấy khô, còn những thứ khác đều giao cho anh, anh có thể ra giá bao nhiêu?”
Ngô Đại Vĩ suy nghĩ một lát: “Một ngàn hai trăm ký bánh quy nén.”
Nguyễn Ngưng không trả giá: “Vậy cứ theo giá này đi, tôi lấy một ngàn không trăm bảy mươi ký, số còn dư lại tôi cho riêng ông như phí chạy vặt, coi như là chút tấm lòng.”
Ngô Đại Vĩ vui vẻ cười ra mặt: “Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy được, cô gái à, bây giờ cô có cần bánh quy nén không?”
Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Tôi cũng không cần bánh quy nén, tôi chỉ muốn xem thử mấy ông có thứ gì tốt không.”
Ngô Đại Vĩ bị lời của cô dọa hết hồn.
Ông ta có thể hiểu tại sao cô không cần muối, đường, gạo nhưng ngay cả bánh quy nén cũng không cần thì khả năng trữ vật tư phải lớn đến mức nào.
Nghĩ tới đây, ông ta bày ra vẻ mặt khó xử: “Vậy là đang làm khó tôi rồi, ngay cả nhân sâm cô cũng có, chỗ chúng tôi còn có thứ gì có thể lọt vào mắt xanh của cô đây?”
Nguyễn Ngưng vừa nhìn anh ta vừa cười tủm tỉm.