Ở ngoài bây giờ không ai chịu nổi, Nguyễn Ngưng nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa.
Đồng thời, cô mở cửa hàng hệ thống ra.
Ba tháng liền không có thứ gì tốt, Nguyễn Ngưng không ngồi đó chờ nó cập nhật nữa, ngày nào cũng phải thức dậy rồi mới mở nó ra nhìn thử.
Lần này vậy mà cửa hàng lại đưa cho cô những vật dụng có liên quan, gọi là trà khổ qua có hương vị lạ, có tác dụng thanh nhiệt, giải nhiệt, một điểm cống hiến có thể đổi được một trăm gói.
Là vật phẩm thuộc loại trông có vẻ hữu ích, dù cô có mua hay không thì cũng không bị thiệt.
Nguyễn Ngưng quyết đoán giả vờ như không nhìn thấy.
Hiện tại cô có một ngàn sáu trăm năm mươi điểm cống hiện, nếu có thể xoát ra quần áo giữ nhiệt độ ổn định thì cô có thể dùng thẻ giảm giá để mua một bộ.
Đáng tiếc sau lần đầu tiên xoát ra, cô vẫn không có cơ hội nhìn thấy thứ này lần nữa.
Nguyễn Ngưng thở dài trong lòng, cô lấy một chén canh đậu xanh ra, vừa uống vừa đi vào phòng máy lạnh.
Bên trong thật sự rất thoải mái.
Cuộc sống của cô đã được cứu nhờ máy lạnh.
Trong phòng, Nguyễn Thứ Phong đang dùng máy tính chơi cờ, Châu Tố Lan thì đưa ý thức của mình vào trong không gian, có lẽ là đang tưới nước cho lúa.
Một lát sau, bà ấy ngẩng đầu lên buồn bã nói: “Ngưng Ngưng, trong không gian có quá nhiều động vật, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Ngưng mới mở TV xem phim, nghe vậy tò mò hỏi: “Có bao nhiêu con gà?”
Châu Tố Lan buồn bã: “Bây giờ số lượng gà mái có thể đẻ trứng là sáu mươi lăm con, mỗi ngày ít nhất cũng phải có tới sáu mươi quả trứng gà, số lượng gà con đã lên tới hai trăm năm mươi bốn con.”
“Tuy vịt và ngỗng không nhiều như vậy nhưng số lượng ngỗng lại lớn hơn”.
“Hơn nữa hai con heo lớn kia còn sinh được mười hai con heo con.”
Châu Tố Lan cao giọng: “Mẹ chỉ có hai mẫu đất, thật sự không thể nhét hết được.”
Nguyễn Ngưng cũng cảm thấy da đầu mình căng cứng: “Hay là thế này đi, tuy không gian của con không thể chứa vật sống nhưng bỏ vào cũng không có vấn đề gì, hơn nữa còn có thể giữ cho chúng tươi mới.”
“Chúng ta chuyển ba mươi con gà, hai mươi con vịt và mười con ngỗng vào trong không gian của con, như vậy có lẽ sẽ đỡ áp lực hơn một chút.”
Châu Tố Lan có hơi tiếc.
Khó khăn lắm mới tìm được động vật sống, nhưng không gian của bà ấy thực sự chỉ rộng đến thế, bà ấy vẫn cần tạo ra điện và trồng rau.
Lúc này, Nguyễn Thứ Phong mới nói: “Đây không phải biện pháp, hay là để cha làm một cái chuồng năm tầng.”
Hai mắt Nguyễn Ngưng sáng lên: “Cách này cũng hay, nhưng gà thật sự nhiều quá, chúng ta vẫn phải chuyển một ít ra ngoài.”
Châu Tố Lan ừ một tiếng, lấy gà trong không gian ra.
Nguyễn Ngưng bắt bọn nó bỏ vào trong không gian của mình.
Sau đó cô phát hiện không gian của mình cũng sắp đầy.
Lúc trước cô được thưởng rất nhiều, mỗi ngày còn tăng thêm hai mươi mét khối, theo lý thuyết thì lẽ ra không gian của cô phải còn rất nhiều diện tích, nhưng hiện tại thực tế chỉ có hai ngàn mét khối.
Nguyễn Ngưng quyết định dọn dẹp lại một lượt.
Cô để ý thức chìm vào không gian, sau đó mới phát hiện thứ chiếm nhiều không gian nhất không phải là khoai tây mà là cơm tự sôi.
Trong hơn ba tháng kể từ khi cô làm cá muối, nó đã sản sinh ra hơn hai ngàn hộp, cộng thêm những gì đã tích góp trước đó, tổng cộng số lượng cơm tự sôi đã lên tới bốn ngàn năm trăm hai mươi hộp, đúng với câu nói chất chồng như núi.
Ngoài ra còn có lẩu tự sôi, tuy mỗi ngày chỉ sản sinh ra bốn hộp, tổng cộng chỉ có bảy trăm hộp nhưng hộp nào hộp nấy cũng rất to.
Có hơn sáu ngàn gói mì ăn liền và hơn một ngàn gói mì ốc, may mắn thay những thứ này chiếm ít diện tích hơn.
Nguyễn Ngưng chỉ ăn hai hộp tự sôi còn những thức khác cô chưa từng đụng tới.
Sau đó là thịt, mỗi ngày có hai ký thịt heo và bốn ký thịt bò.