Anh ta suy nghĩ một lúc rồi tổng kết: “Tổng cộng hơn một ngàn con.”
Nguyễn Ngưng nhìn Trình Quý Khoan.
Trình Quý Khoan nói: “Nếu anh là công nhân lò mổ thì vừa khéo anh làm thịt toàn bộ số bò với dê còn sót lại cho chúng tôi đi.”
Người nọ vui vẻ: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, tôi sẽ giết toàn bộ cho hai người.”
Nguyễn Ngưng đột nhiên hỏi: “Ông chủ trang trại mời anh tới đây, vậy anh có biết hiện tại ông ta đang ở đâu không?”
Người nọ thở dài: “Còn có thể ở chỗ nào nữa, đương nhiên là đã xuống gặp Diêm Vương rồi! Đám người đó giết sạch cả nhà ông ấy, hiện tại xác của bọn họ còn đang được chôn ở bên ngoài kia kìa, thật sự là rất thảm.”
“May mắn tôi có nghề, còn có chỗ có ích, nếu không cũng không thể sống tới bây giờ.”
Trình Quý Khoan hỏi: “Anh tên gì?”
Người nọ nói: “Châu Ngũ, là tên do cô nhi viện đặt.”
Muốn làm thịt động vật, trước hết phải nấu nước sôi, may mắn dù bên này không có nhiều thứ lắm nhưng củi khô và cỏ khô dùng để nhóm lửa thì lại có rất nhiều.
Trình Quý Khoan cởi trói cho Châu Ngũ, sau đó cùng nhau bắt đầu công việc.
Nguyễn Ngưng thật sự không muốn quay lại cái chỗ đó một lần nữa nên quyết định dọn dẹp khu xưởng chuyên chế biến thịt.
Thứ đầu tiên họ bắt được là một con bò, sức của nó rất khỏe, may mắn Châu Ngũ có nhiều kinh nghiệm nên mới thuận lợi bắt được nó.
Hai người chuyển con bò đã mổ vào bếp.
Châu Ngũ yếu ớt nói: “Hai người muốn giết hết tất cả bọn chúng sao, nhưng sau khi giết thì phải bảo quản thế nào?”
Nguyễn Ngưng nói: “Làm thịt xông khói.”
Châu Ngũ: “À, tôi cũng biết làm cái này, nhưng cần rất nhiều muối, cô cũng có thể dùng gió nóng để làm thịt khô, nghĩa là làm cho hơi nước trong thịt bốc hết lên, dùng cách này có thể bảo quản được lâu hơn.”
Nguyễn Ngưng nhìn anh ta.
Châu Ngũ thông minh nói: “Để tôi chỉ cho hai người.”
Bọn họ tìm rất nhiều thùng để dự trữ, dù sao họ cũng tìm hết tất cả những gì có thể dự trữ được trong trang trại, họ chia ra từng phần rồi xé thành từng miếng, sau đó đem chỗ thịt đó đi ướp trước.
Còn gia vị ướp thì bọn họ dùng những thứ mà đám người kia cướp được.
So với các loại thực phẩm khác, gia vị hết chậm hơn và cũng còn dư lại rất nhiều.
Đến giờ cơm, Trình Quý Khoan cắt một miếng thịt bò tươi còn nóng hổi, thêm một miếng thịt vai dê, sau đó rửa sạch bộ dụng cụ nướng thịt, cắt thịt bò và thịt dê ra rồi xiên thành từng que.
Nguyễn Ngưng cũng đi đến giúp đỡ.
Sau đó, Trình Quý Khoan lại đi nấu cơm.
Trong lúc này, Nguyễn Ngưng nóng lòng cho hết thịt bò đã được xiên xong lên trên vỉ nướng, một lúc sau, những xiên thịt bò tỏa ra mùi thơm nóng hổi của thịt nướng.
Ngoài ra còn có hương vị của thì là và bột ớt.
Đã lâu rồi chưa nướng đồ ăn nên suýt nữa khóe miệng của Nguyễn Ngưng đã chảy nước miếng.
Cô cảm thán: “Thơm quá.”
Trình Quý Khoan cười cười: “Cái xiên này chắc sắp chín rồi, cô có thể nếm thử tay nghề của bản thân trước.”
Nguyễn Ngưng không hề yên tâm với tay nghề của mình, cô cầm xiên thịt bò đã được nướng chín lên, đợi nó nguội bớt mới cắn thử một miếng, sau đó hai mắt sáng bừng lên: “Ngon lắm! Chất lượng thịt bò rất tuyệt!”
Trình Quý Khoan đảm nhận nhiệm vụ nướng thịt, chẳng bao lâu sau anh lại đưa cho cô một xiên thịt khác.
Nguyễn Ngưng nói: “Anh cứ ăn trước đi, không cần phải lo cho tôi, tôi không phải kiểu người thích khách sao đâu.”
Trình Quý Khoan nghĩ lại thấy cũng đúng, sau đó anh ăn một miếng trước: “Đúng là rất ngon.”
Mùi thơm của thịt nướng bay khắp nơi, Châu Ngũ ở bên cạnh đang giết bò cũng giơ tay hỏi: “Hai vị, tôi có thể ăn một chút không?”