Tiễn Lễ Vân giơ tay lên: “Chỉ cần có phương hướng, bằng mọi giá đều phải làm.”
Lúc này, chỉ huy của doanh trại Nguyệt Sơn lên tiếng: “Tôi đồng ý đầu tư vào nghiên cứu và phát triển mới ngay lập tức, ngoài ra, nếu ghi chép trên là đúng thì tàu cứu nạn Noah ở đâu?”
Mọi người chìm vào dòng suy nghĩ.
“Chẳng lẽ bọn họ thật sự chế tạo ra một con tàu?”
“Nếu đã là thuyền có khi nào nó ở trên biển không?”
“Chung quy cũng không thể đóng băng toàn bộ mặt biển đúng không?”
Trong mắt Tôn Vĩnh Siêu toàn là ngạc nhiên, anh ta nhịn không được nói thầm: “Trung tướng Lý, có phải chúng ta cũng có thể ra biển tìm đường thoát thân không?”
Trung tướng Lý lắc đầu: “Nghĩ thì dễ nhưng tỉnh chúng ta nằm trong đất liền, bây giờ tàu muốn ra khơi thì ra ở đâu? Thủy thủ ở đâu?”
Nghe ông ta nói, Tiễn Lễ Vân đưa ra quyết định cuối cùng: “Vậy thì bắt đầu chuẩn bị đi, sớm muộn gì chúng ta cũng phải tiến ra biển.”
Mọi người không nói gì.
Ai cũng muốn làm như vậy nhưng liệu họ có làm được không?
Ngay cả bản thân họ còn chưa đủ ăn huống chi là chuyện khó hơn cả lên trời như chiêu mộ thuyền viên và tìm tàu.
Hơn nữa tỉnh của bọn họ còn nằm trong đất liền, tìm đâu ra nhiều người giỏi như thế?
Tiễn Lễ Vân nhìn mọi người: “Còn một chuyện nữa, chúng ta có nên nghĩ cách thông báo cho tỉnh Hắc Hải về quyển nhật ký và danh sách danh sách thảm họa này hay không.”
Trung tướng Lý lắc đầu: “Bây giờ chúng ta không thể nào tới đó, tốt nhất là đừng làm những chuyện tốn công vô ích.”
Những lời ông ta nói đều là sự thật, trong lòng mọi người đều nặng trĩu.
Tôn Vĩnh Siêu đột nhiên đứng dậy: “Các vị lãnh đạo, tuy chúng ta không thể thông báo cho tỉnh Hắc Hải nhưng một tháng trước doanh trại tị nạn của chúng tôi có tìm được một thành phố, lúc ấy dân số ở đó có khoảng hơn một triệu người.”
“Tôi đã báo cáo chuyện này lên lãnh đạo các cấp.”
“Tôi đề nghị dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng nên tìm cách gửi tin tức này cho bọn họ.”
“Trong tình hình hiện tại, chỉ khi đồng bào chúng ta cùng chung sức chung lòng giúp đỡ lẫn nhau thì mới có thể đảm bảo có nhiều người sống sót hơn.”
Tiễn Lễ Vân cúi đầu suy nghĩ một lát: “Được rồi, chuyện này giao cho trại tị nạn của các cậu, tôi sẽ cung cấp vật tư đi đường cho các cậu.”
Tôn Vĩnh Siêu vui vẻ ra mặt: “Cảm ơn lãnh đạo đã ủng hộ, chúng tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
==
Sau khi nói chuyện với Vương Mân, Nguyễn Ngưng quay lại tầng mười tám.
Hai người Chu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong vẫn đang nấu ăn như cũ, sau khoảng thời gian bọn họ làm việc không ngừng nghỉ, vật tư trong không gian của Nguyễn Ngưng gần như trống rỗng.
Phải biết, mỗi ngày cô có thể làm mới ba lần, hơn nữa trước đó cô còn lấy được rất nhiều rau quả ở trên cao tốc.
Hiện tại, lượng thức ăn nấu chín dự trữ trong không gian của cô đã đạt đến mức đáng sợ, có thể để ba người bọn họ ăn cả đời.
Thấy con gái trở về, Chu Tố Lan hưng phấn nói: “Hôm nay con lại làm chuyện lớn gì vậy, sao không gian trồng trọt của mẹ lại được mở rộng thêm một mẫu đất thế.”
Nguyễn Ngưng cười hì hì: “Dù sao cũng là chuyện tốt, cha mẹ có cảm nhận được có gì đó đổi khác hay không?”
Chu Tố Lan bối rối: “Thay đổi khác?”
“Ý là có cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn, sức lực lớn hơn và phản ứng nhanh hơn không.”
Nguyễn Thứ Phong nói: “Có. Con không nói thì cha cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại hôm nay tinh thần của cha đúng là không tệ, thật sự có cảm giác như bản thân đã quay lại ba mươi năm trước.”
Nguyễn Ngưng cười hì hì, kể cho họ nghe về phần thưởng của hệ thống dành cho thể chất của bọn họ.
Hai mắt Chu Tố Lan sáng lên: “Có phải bây giờ mẹ đã là siêu nhân rồi không?”
Nguyễn Ngưng nói: “Không đến mức là siêu nhân, nhưng thể chất tốt lên sẽ không dễ bị bệnh, tinh thần cũng sẽ tốt hơn.”