Nó tự xưng là Thần.
Một người máy tự xưng bản thân là Thần.
Nếu đây là thật thì bây giờ internet khôi phục nhanh như vậy, hầu như cả căn cứ Tân Hy Vọng đều đang nằm trong sự giám sát của nó.
Nghĩ tới đây, cả người Trình Quý Khoan lạnh toát.
Nhưng đây chẳng qua là suy đoán của Trình Quý Khoan, anh không biết nên nói với ai, cũng không biết có phải bản thân mình đã nghĩ nhiều hay không.
Một ngày sau, anh cắt điện trong nhà rồi bỏ hết mọi thứ hay mang trên người xuống.
Trình Quý Khoan kéo Trình Quý Lịch vào phòng, sau đó nói hết suy đoán của mình ra.
Vẻ mặt Trình Quý Lịch mông lung: “Anh, có phải vì sự rời đi của Ngưng Ngưng làm anh chịu kích thích quá lớn nên anh mới suy nghĩ nhiều không?”
Trình Quý Khoan thở dài: “Có lẽ là vậy.”
Bầu không khí im lặng, Trình Quý Lịch nói: “Nhưng vốn dĩ thế giới này đã rất kỳ lạ, có lẽ chuyện gì cũng có thể xảy ra, có lẽ chúng ta thật sự đang sống trong một thế giới do trí tuệ nhân tạo thống trị, chỉ là chúng ta không biết mà thôi.”
Trình Quý Khoan không nói gì.
“Anh cảm thấy trí tuệ nhân tạo này là tốt hay là xấu?” Trình Quý Lịch hỏi.
Trình Quý Khoan: “Nó chỉ nghĩ đến sự sống còn của bản thân, đối với con người, nó chẳng có lợi cũng chẳng có hại, chỉ có lợi dụng.”
Trình Quý Lịch gật đầu: “Cũng đúng.”
Trình Quý Khoan thấp giọng nói: “Đó chỉ là suy đoán của anh, em tuyệt đối không được nói cho bất cứ ai biết, cũng không được nhắc đến chuyện này ở bên ngoài, để tránh gây nguy hiểm cho chính mình.”
Trình Quý Lịch: “Em biết mà, nếu như chúng ta biết đến sự tồn tại của nó, nó nhất định sẽ tìm cách giết chúng ta, đó chính là điều mà phim khoa học viễn tưởng thường làm.”
Trình Quý Khoan lập tức dở khóc dở cười.
Sau đó, mọi chuyện về Nguyễn Ngưng và con tàu Noah dần bị lãng quên và bị niêm phong cất vào kho.
Trình Quý Khoan và Trình Quý Lịch cũng giải ngũ.
Thay vì nghỉ hưu tại chỗ, cả hai gia nhập một đội chèo thuyền, sống cuộc sống trên biển.
Đây là chuyện mà Trình Quý Khoan muốn làm nên Trình Quý Lịch đi cùng anh.
Trong mười năm qua, hệ sinh thái của Lam Tinh đã dần phục hồi, nhưng không thể quay lại như trước khi Siêu bão Mặt Trời diễn ra.
Càng ngày con người càng tiến hành nhiều cuộc nghiên cứu về đại dương.
Bởi đất đai chỉ có thể phát triển trên nền tảng có sẵn, ông trời đã định, mà đại dương vẫn ẩn chứa vô số tài nguyên, cuối cùng dưới đáy biển sâu có cái gì vẫn là một bí ẩn chưa được giải đáp đối với nhân loại.
Với sự phát triển của thời đại máy móc, kiểu khám phá này ngày càng thường xuyên hơn.
Trong một lần thăm dò đại dương, hai anh em Trình Quý Khoan đã gặp nạn, toàn bộ con tàu bị lật úp, họ sống sót nhờ xuồng cứu sinh và lênh đênh trên biển trong hai mươi ngày.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy vùng đất của Thần.
Đây là một hòn đảo tràn ngập chim và hương hoa, cả hòn đảo phủ một màu xanh tươi mát.
Hai anh em nhìn nhau rồi chèo thuyền cứu sinh đến vùng đất của Thần, thuận lợi đi lên đảo.
Họ sống trên hòn đảo này hai tháng, cuối cùng, bọn họ cũng tìm được thành phố máy móc trí tuệ nhân tạo khổng lồ ẩn dưới lòng đất.
Nói cách khác, đây là cơ thể do trí tuệ nhân tạo xây dựng cho chính nó.
Số hiệu của nó là R.
Trình Quý Khoan hỏi nó: “Tại sao ngươi lại cứu chúng ta?”
Nếu không thể lên đảo thì chắc chắn hai người bọn họ sẽ không thể sống sót nổi trên biển, hơn nữa sau đó R cũng không ra lệnh cho người máy tấn công bọn họ.
R trả lời: “Bởi vì bạn của ngươi, Nguyễn Ngưng.”
“Cô ấy là bạn của trí tuệ nhân tạo.”
Hai mắt Trình Quý Lịch sáng lên: “Ngươi quen Nguyễn Ngưng?”
Trình Quý Khoan cũng ngẩn ra, chẳng lẽ Nguyễn Ngưng thực sự là người ngoài hành tinh?
“Bởi vì cứu hai người mà ta phải để lộ thân phận, bây giờ hai người không thể trở lại thế giới con người nữa.” R nói: “Ta còn phải âm thầm trưởng thành ít nhất ba mươi năm.”