“Tôi sẽ báo lên cấp trên tin tức Tần Duệ Đức bỏ mạng, xem có thể liên hệ được với con trai ông ta không.”
“Về phần hai người.” Nghiêm Nhược Tuyết nhìn chằm chằm Nguyễn Ngưng: “Tuy hành động cướp bóc của Hội Tự Cứu là rất đáng hận, nhưng tất cả mọi người có vẻ như rất sợ mấy người, ba người mấy người cũng không đơn giản gì cho cam.”
Nguyễn Ngưng không nói lời nào.
Nghiêm Nhược Tuyết nói: “Những điều mà ba người vừa mới nói là thật hay giả, và rốt cuộc tòa nhà này đã xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Nhưng mấy người nhớ cẩn thận đấy, đừng để tôi phát hiện ra bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật nào.”
Trình Quý Lịch chớp mắt.
Nguyễn Ngưng nói: “Sĩ quan, vậy chúng tôi có thể đi được chưa?”
Nghiêm Nhược Tuyết gật đầu.
Đợi sau khi ba người đi rồi, cô ấy quay lại tiếp tục phân phát bánh quy nén cho hàng người đang xếp hàng cùng cậu sĩ quan kia, rồi nhìn về phía hai người đứng đợi ở bên cạnh.
Hai người đều khai rằng ở trong nhà có người đi lại bất tiện, cần cô ấy xuống lầu để xác nhận lại.
Cầm số bánh quy nén còn lại, Nghiêm Nhược Tuyết và cậu cảnh sát đi xuống lầu, nhưng họ càng đi thì càng thấy sợ hãi.
Rất ít cửa nhà trong tòa nhà này còn nguyên vẹn, dường như đều bị cưỡng chế phá bỏ.
Còn bên trong nhà cũng bừa bộn, bởi vì không có nhiên liệu, nên bọ họ đã đốt hết tất cả những thứ có thể đốt trong nhà của mình, trong nhà giống như một bãi rác.
Chủ hộ đầu tiên chính là một bà lão khoảng chín mươi tuổi, Nghiêm Nhược Tuyết đến xem thử, bà lão kia đã hấp hối rồi.
Cô ấy đưa bánh quy nén cho cháu trai của bà ấy.
Tròng mắt người đàn ông kia toàn tơ máu, kích động ôm lấy bánh quy nén không buông: “Quá tốt rồi, tôi được cứu rồi.”
Nghiêm Nhược Tuyết không biết anh ta có thật sự đưa bánh quy cho bà cụ kia không, nhưng cô ấy cũng không có cách nào quản được.
Suy nghĩ một chút, cô ấy lấy ra phần được chia ngày hôm nay của mình: “Đây là bánh quy nén ngày hôm nay của tôi, bây giờ cũng đưa cho anh, anh…”
Cô ấy dừng lại một chút: “Ngâm nó vào trong nước một chút rồi đút cho bà cụ.”
Người đàn ông lập tức vui mừng, cầm lấy bánh quy: “Được được được, tôi nhất định sẽ làm!”
Nghiêm Nhược Tuyết thấy biểu cảm kích động và đôi mắt nhìn chằm chằm vào bánh quy nén của anh ta, không biết liệu anh ta có chia cho bà cụ một phần không.
Cô ấy chỉ có thể thầm thở dài, hai người cùng đi ra khỏi căn hộ này.
Càng đi xuống dưới lầu, Nghiêm Nhược Tuyết càng sợ hãi.
Vẫn có không ít người sống ở hành lang, ăn uống sinh hoạt hàng ngày đều ở một chỗ này, khắp nơi không những bẩn thỉu mà còn bốc mùi hôi thối.
Nhà thứ hai, Nghiêm Nhược Tuyết lại hỏi bọn họ về chuyện của Hội Tự Cứu một lần nữa, còn cả tình hình của tầng mười tám.
Người trong căn hộ khi nãy thì không nói gì, còn người này lại do dự nói: “Tầng mười tám không phải là người xấu, bọn họ không cướp đồ của chúng tôi, còn giúp chúng tôi nữa.”
Nghiêm Nhược Tuyết cau mày: “Sau đó thì sao? Tại sao mấy người lại sợ bọn họ?”
Người này không dám nói tiếp, bảo hai người bọn họ mau đi đi.
Trở lại tầng cao nhất, sắc mặt của Nghiêm Nhược Tuyết nặng nề, nói với cậu cảnh sát ở bên cạnh: “Lát nữa trực thăng quay về, anh cũng về cùng luôn đi, tôi ở lại đây điều tra thêm.”
“Vậy sao được ạ, một mình cô ở đây quá nguy hiểm.” Cậu cảnh sát vội vàng nói.
Nghiêm Nhược Tuyết cau mày: “Bảo cậu quay về thì mau quay về, đây là mệnh lệnh, tất cả mọi hậu quả tự tôi sẽ gánh chịu.”
Cậu cảnh sát cúi đầu, móc nửa gói bánh quy nén trong túi ra, nói: “Đây là thức ăn, cô cầm lấy đi, nhất định không được đưa cho người khác nữa.”
Nghiêm Nhược Tuyết gật đầu, nhìn màn mưa trắng xóa, đắm chìm trong dòng suy nghĩ.
Tầng mười tám, hệ thống báo cáo chuyện Nghiêm Nhược Tuyết quyết định ở lại cho Nguyễn Ngưng.