Còn việc tổ máy phát điện thì đúng là quá may mắn, mấy ngày hôm trước cô mua đạo cụ trên cửa hàng hệ thống, ôm tâm lý kẻ có tiền mua không nhìn giá, Nguyễn Ngưng đã tiêu một ngàn điểm cống hiến để mua một bộ, tạm thời đang đặt ở trong không gian để đề phòng sau này cần dùng đến.
Không ngờ bây giờ đã có tác dụng.
Đối diện, nét mặt Khương Phó Hải lóe lên vẻ do dự.
Nguyễn Ngưng cũng không nói nhiều, đi đến bên quầy rượu rót hai ly rượu vang đỏ.
Khương Phó Hải không uống, chỉ nhìn thẳng vào Nguyễn Ngưng: “Ông có chắc chắn làm được không đó?”
Nguyễn Ngưng: “Tốt nhất thì ông Khương nên tin tôi đi.”
“Được.” Khương Phó Hải cắn răng nói: “Chỉ là vàng mà thôi, tôi đồng ý đánh cược.”
Nguyễn Ngưng cười rộ lên: “Cũng không chỉ là vàng, không phải còn có đồ mà Ông Khương mang lên thuyền nữa à?”
Khương Phó Hải lập tức đứng dậy, khoảng hai mươi phút sau Khương Phó Hải mang đến năm món đồ cổ.
Nhìn thấy đồ vật trước mắt, Nguyễn Ngưng thầm “wao” lên.
Không hổ là nhà giàu số một ra tay, năm món đồ cổ trực tiếp mang đến cho cô một phẩy bảy giá trị may mắn, nói cách khác mỗi ngày cô có thể thu được hai mươi điểm giá trị may mắn.
Nguyễn Ngưng cười tươi như hoa, nói với Khương Phó Hải: “Ông Khương, cho dù là tôi có xảy ra chuyện gì, ông cũng phải nhớ kỹ ba mươi ngày sau tới điểm tọa độ, tôi là một thương nhân rất giữ chữ tín.”
Câu nói này quá kỳ quái, Khương Phó Hải nhíu mày nhìn cô.
Nguyễn Ngưng cũng không có tỏ thái độ gì.
Tiễn Khương Phó Hải đi, Nguyễn Ngưng nói với hệ thống: “Này, chúng ta có thể thương lượng hay không?”
Hệ thống nháy mắt da đầu căng thẳng: “Ngài muốn làm gì?”
Nguyễn Ngưng cười rộ lên: “Với tình hình bây giờ, nếu ta biến mất thì có hơi kỳ lạ.”
“Với lại, nếu như đi thẳng về Thượng Hải, rồi mới đi ra tọa độ kia để đặt máy phát điện vậy thì quá tốn thời gian.”
“Thế này đi, người giúp ta làm nhiễu loạn hệ thống theo dõi của Noah trong ba tiếng đồng hồ, như vậy ta là có thể nương theo đó để biến mất, không hề lộ chút sơ hở.”
Thì ra không phải cô định bắt nó biến ra thứ gì đó quá lằng nhằng, hệ thống thở phào nhẹ nhõm: “Cái này ta có thể làm được, không thành vấn đề.”
Nguyễn Ngưng “ừm” một tiếng, chờ đến khi hệ thống phá hư theo dõi, cô gọi hai người hầu lên, hất cằm ý bảo bọn họ giúp mình dọn cái rương.
Người hầu cảm thấy cái rương lớn rất là nặng.
Nguyễn Ngưng yêu cầu bọn họ chuyển đến góc không người, chờ sau khi hai người đi rồi thì cô mới cất cái rương vào trong không gian, sau đó sử dụng thiết bị tàng hình rời khỏi chiếc du thuyền xa hoa kia.
Ước chừng nửa tiếng sau, Nguyễn Ngưng đã về đến con tàu của mình.
Việc đầu tiên cô làm chính là tắm rửa, bơi dưới biển nửa tiếng, người ngợm rất khó chịu.
Sau khi cô đi ra, hệ thống hỏi: “Ký chủ, một tháng tiếp theo chúng ta tiếp tục ở trên biển sao?”
Nguyễn Ngưng nói: “Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chúng ta cứ ở đây đi.”
“Nhưng có lẽ cha mẹ sẽ rất lo cho ta, nhưng chỉ đành để họ chờ thôi.”
“Ngươi nói xem, Khương Phó Hải có cảm thấy ta lừa mất bảo bối của ông ta không, một tháng sau không thèm đến đó?” Nguyễn Ngưng lại nói tiếp: “Vậy ta chờ ở đây sẽ thiệt lắm.”
Hệ thống: “Không phải là không thể, nhưng ta cảm thấy ông ta sẽ thử vận may.”
Nguyễn Ngưng cảm thấy cũng phải: “Tốt nhất là nên “mua hai phần bảo hiểm” đi, lúc trước chúng ta cứ chăm chăm tìm con tàu Noah, còn một tháng tiếp theo có thể thoải mái làm vài việc rồi.”
Hệ thống:?
Sau khi nghỉ ngơi lấy sức hai ngày, Nguyễn Ngưng thức dậy từ sáng tinh mơ, cô lấy một cái máy bay không người lái ra khỏi không gian.
Bây giờ thì một ngày cô có thể làm mới được bốn cái, cho nên không còn tiếc rẻ khi sử dụng nó như trước đây nửa, cứ thả lên trời cho nó bay thỏa thích.
Ước chừng hai ba ngày sau, Nguyễn Ngưng đã tìm được mục tiêu thích hợp.