Đây hẳn là một văn phòng của nhân viên cấp cao, bên trong có ghế của ông chủ, máy tính và ghế sô pha dành cho khách.
Nguyễn Ngưng thử bật đèn thì phát hiện không có điện, trên bàn lại có một cuốn lịch, ngày được biểu thị trên đó là tháng 12 năm 2025. chủ nhân của cuốn lịch để bàn này đã vẽ một vòng tròn vào ngày 12 để đánh dấu ngày đôi 12/12.
Hóa ra là một nhà kinh doanh thương mại điện tử?
Nguyễn Ngưng chỉ có thể đoán được rằng thời gian hiện tại là sau ngày đôi 12/12, nếu không chẳng lẽ cho dù là cuối tuần cũng phải tăng ca?
007 cũng vậy.
Không có thêm thông tin gì, Nguyễn Ngưng lấy một bộ quần áo chống cháy nổ đầy đủ ở trong không gian ra rồi mặc vào, sau đó cầm rìu lên thử.
Nếu là trước đây, sau khi mặc bộ trang phục này cô sẽ không thể thẳng lưng thì bây giờ cô có thể làm được điều đó một cách dễ dàng.
Chuẩn bị xong, Nguyễn Ngưng đi tới cửa văn phòng, đang chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ đâu đó truyền tới.
“A a a a a!”
Ngay sau đó, cô cảm nhận được có tiếng ai đó đang chạy, hẳn là ở trên hai tầng.
Xem ra biến cố tang thi xảy ra ở cuối tuần, công ty này bận rộn vì ngày đôi 12/12 nên không tăng ca, nhưng những công nhân khác thì không may mắn như vậy, họ đã chết trong lúc làm việc.
Tiếng hét này có lẽ đã thu hút một lượng lớn tang thi.
Dù vậy, Nguyễn Ngưng vẫn không gây ra tiếng động lớn, cô mở cửa phòng làm việc, thận trọng bước ra ngoài, phát hiện bên ngoài trống rỗng, chỉ có một ngăn máy tính.
Vì ánh sáng không tốt nên căn phòng vẫn hơi tối.
Không khác những gì cô đoán là mấy, tầng này... ít nhất là ở công ty này không có tang thi, cô chậm rãi đi đến cửa thì phát hiện nó đã bị khóa từ bên ngoài.
Thật ra vẫn có thể ra ngoài, nhưng cánh cửa này được làm bằng kính nên chỉ cần đập vỡ nó sẽ phát ra tiếng động.
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút, sau đó dùng rìu đập vào cửa kính.
Tiếng “bang” chói tai vang lên trong tòa nhà im lặng.
Nguyễn Ngưng không đi ra ngoài, cô đứng ở cửa, hé ra một khoảng nhỏ rồi chờ “khách” đến.
Có lẽ bởi vì kỹ năng leo trèo của lũ tang thi ở mức trung bình nên phải mất khoảng hai phút mới có ba con tang thi loạng choạng bước tới.
Ngửi được mùi vị của con người, bọn chúng lập tức nổi điên.
Khứu giác của Nguyễn Ngưng rất nhạy bén, trước khi bị tang thi làm cay mắt thì mũi cô đã bị mùi của chúng hun đến muốn nghẹt thở, đây là cô còn cách chúng một cái mũ bảo hiểm.
Má ơi, cái mùi này thật sự rất hôi.
Cố gắng nhịn xuống cơn buồn nôn đang dâng lên, đợi đám tang thi đến gần, Nguyễn Ngưng lập tức dùng rìu chặt đầu chúng.
Một tiếng “bịch”, rồi một tiếng càu nhàu, đầu của nó lăn trên mặt đất một lúc lâu rồi mới từ từ dừng lại.
Lấy được ba cái đầu.
Nguyễn Ngưng cảm thấy dạ dày đang trào ngược, cô cố chịu đựng khó chịu để kiểm tra xem bản đồ kho báu có thay đổi gì không.
Kết quả là không có động tĩnh gì.
Là giết tang thi cũng không có ích hay là do giết quá ít?
Nguyễn Ngưng quyết định thử lại.
Vẫn dùng cách ôm cây đợi thỏ, trong mười phút tiếp theo, Nguyễn Ngưng chặt được tám cái đầu.
Bản đồ kho báu vẫn không có phản ứng.
Càng ngày càng có nhiều tang thi xuất hiện ở tầng hai mươi lăm, dù sao Nguyễn Ngưng cũng là người mới nên cô nhanh chóng sử dụng thiết bị định vị để quay lại xe RV.
Việc đầu tiên phải làm là đi tắm.
Thật sự rất thối.
Đây không phải là phim tang thi, mùi xác chết thối rữa nồng nặc đến mức khiến người ta tê cả da đầu.
Tắm xong, Nguyễn Ngưng vẫn cảm thấy trên người có mùi hôi, trong tình huống này cô không thể xức nước hoa, chỉ có thể ép mình bỏ qua mùi hôi ở chóp mũi, ngồi xuống nghiên cứu bản đồ kho báu.
Kết quả vẫn là không có gì.