Sở Định Phong:...
Hắn thấy Lệ Lệ này thật khó xơi.
Tuy thủ tục gả vợ đơn giản nhưng sau khi gả xong hắn phải có trách nhiệm, nếu không sẽ bị trừ hai ngàn điểm giống như Triệu Na Na.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến sau này Sở Định Phong càng lựa chọn phụ nữ cẩn thận hơn.
Không còn cách nào khác, Sở Định Phong chỉ có thể nhìn Ân Gia Nhu, bảo cô ấy mang bánh quy nén tới, căng da đầu phục chế lại một bản.
Ân Gia Nhu cầm hai cái bánh quy nén trên bàn lên so sánh bao bì của cả hai cái.
Khi ăn hầu hết mọi người chỉ kiểm tra xem hạn sử dụng chứ không so sánh kỹ bao bì.
Hai cái bánh quy nén trong tay Ân Gia Nhu lúc này giống hệt nhau.
Trong mắt cô ấy hiện lên vui mừng, ngẩng đầu nhìn Sở Định Phong: “Còn có thể phục chế được nữa không? Hay là chỉ có thể từ một biến thành hai.”
Sở Định Phong phục chế một lượt mười cái cho cô ấy xem.
Ân Gia Nhu vui mừng khôn xiết, hào hứng hỏi Sở Định Phong: “Anh có thể sao chép những thứ khác, chẳng hạn như súng không?”
Sở Định Phong nhìn Lệ Lệ.
Lệ Lệ mang từ điển tới, hai người dịch: “Đúng, nhưng nó đắt hơn.”
Ân Gia Nhu nở một nụ cười hiếm hoi, nói với Lệ Lệ: “Em đã giải quyết chuyện này rất tốt. May mắn bây giờ chị em chúng ta sẽ không phải chịu đói nữa.”
Lệ Lệ cười khúc khích.
Gia Nhu lại nhìn Sở Định Phong, nhẹ giọng nói: “Nếu anh lợi hại như vậy, tôi bằng lòng gả cho anh.”
Sở Định Phong sửng sốt, sau đó lập tức trở nên kinh ngạc.
“Không chỉ có tôi, mà tất cả chị em trong căn cứ của tôi đều có thể gả cho anh.”
Ân Gia Nhu nói: “Nhưng căn cứ Huyết Sắc của chúng tôi có quy định, chính là đàn ông không được vào đây.”
“Chỉ có một cách để anh ở lại căn cứ của chúng tôi.”
Sở Định Phong không có phản ứng, bởi vì hai câu này đối lập quá lớn, dù nghĩ kiểu gì vẫn không thấy chúng có liên quan gì tới nhau.
Ân Gia Nhu cười và lấy con dao từ tay Lệ Lệ.
“Tôi thấy lưỡi của anh đã bị cắt, tay cũng bị chặt. Tôi đoán là vì anh có năng lực đặc biệt nên sống rất dai.”
Sở Định Phong trợn to mắt, miệng “ưm ưm” lên, muốn hỏi Ân Gia Nhu có ý gì.
Ân Gia Nhu không trả lời, cũng không đưa từ điển cho hắn dịch mà nháy mắt với Lệ Lệ.
Lệ Lệ hiểu ý, bước tới đập một cái vào gáy Sở Định Phong.
Đáng tiếc Sở Định Phong không bị đánh bất tỉnh.
Lệ Lệ rên rỉ: “Em vẫn còn quá yếu, đợi em đi lấy cây gậy tới.”
Vẻ mặt Sở Định Phong đột nhiên kinh hãi, hắn cảm thấy dường như Ân Gia Nhu cũng giống như Trình Nghĩa Lãng, muốn làm tổn thương hắn, sau một năm bị hành hạ, bây giờ hắn đã yếu như sên.
Để không bị hành hạ, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn nhanh chóng quỳ xuống trước Ân Gia Nhu, muốn cầu xin cô ấy buông hắn ra.
Nhưng thứ đón chờ Sở Định Phong chính là cú đánh như trời giáng của Lệ Lệ.
Hắn liền ngất đi.
Gia Nhu nói: “Cởi quần của anh ta ra.”
Lệ Lệ chặc lưỡi hai lần: “Chị, chị thật sự tàn nhẫn như vậy sao?”
Ân Gia Nhu nói: “Nếu không làm vậy thì để một người đàn ông trong căn cứ, chị sẽ không yên tâm.”
“Sợ chị em nào đó sẽ bị lừa.”
“Hơn nữa, trong căn cứ có bao nhiêu người bị đàn ông hãm hiếp... Tóm lại, chúng ta không thể giữ một người đàn ông nào ở đây.”
Lệ Lệ mím môi, sau đó mỉm cười: “Dạ, em thấy mỗi lần nghe tới phụ nữ là mắt anh ta cứ sáng rỡ lên. Cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, anh ta chỉ có mưu đồ với căn cứ của chúng ta mà thôi.”
“Em sẽ làm việc này.”
Ân Gia Nhu lắc đầu, không đưa con dao cho Lệ Lệ: “Chị là thủ lĩnh căn cứ.”
Nhát dao chém xuống.
Nguyễn Ngưng đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, thấy vậy bật chế độ thiếu nhi lên.
“Quả nhiên Gia Nhu vẫn là Gia Nhu, thực sự rất tàn nhẫn.”
“Không do dự, không chút rề rà.”
Nguyễn Ngưng thầm tấm tắc.
Hệ thống cũng đang vô cùng cảm thán.
Sở Định Phong bị đau đến tỉnh lại.