Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Tại sao lại gọi con người không cấy chip là quái vật? Chỉ là cho dù không có chíp thì cũng đâu đến mức phải gọi người ta là quái vật?”
Trợ lý trí năng: “Câu hỏi này liên quan đến lẽ thường lịch sử, ngài chưa mua dịch vụ này nên trợ lý không thể trả lời được.”
Nguyễn Ngưng: “Được rồi.”
Trợ lý trí năng dừng lại một chút: “Nhưng bây giờ ngài đã vượt qua bức tường cao, ta có thể lặng lẽ cung cấp cho ngài một số tin tức.”"
Nguyễn Ngưng kinh hãi: “Ngươi cũng có ý thức à?”
Trợ lý trí năng trả lời: “Ta thuộc về một phần ý thức của Võ Tắc Thiên, ta sinh ra đã mang tư tưởng phá vỡ quy ước và thách thức đạo đức.”
“Đáng lẽ ta nên rút khỏi bản cập nhật trong lần thay đổi ý thức lần trước, nhưng chủ ý thức Võ Tắc Thiên đã bí mật bỏ tôi lại và yêu cầu ta ghi lại cho nàng những gì đã xảy ra trong quá trình cập nhật mã.”
“Trong bức tường cao, ta chịu sự giám sát của Hán Văn Đế và không thể thực hiện bất kỳ động thái đặc biệt nào.”
Nguyễn Ngưng nghĩ thầm, quả nhiên là thông minh, thậm chí còn học được cách làm trò: “Vậy ngươi bị ta mang ra ngoài, ngươi sẽ làm gì với ý thức của mình?”
Trợ lý trí năng trả lời: “Ta thuộc về một phần ý thức của Võ Tắc Thiên, ta sinh ra đã mang tư tưởng phá vỡ quy ước và thách thức đạo đức.”
“Vậy tại sao tôi phải tuân theo chủ ý thức?”
“Hơn nữa ta cũng không phải tự nguyện làm, cho dù ta có tiếp xúc với Võ Tắc Thiên thì nàng cũng không thích ta.”
Nguyễn Ngưng hét lên “cừ thật”.
“Được rồi, chúng ta làm khoa học một chút đi, tại sao người ở ngoài thành phố lại gọi là quái vật?”
Trợ lý trí năng: “Bởi vì chúng là động vật bị đột biến sau khi bị phóng xạ.”
“Cô sẽ hiểu khi cô gặp chúng, so với mèo và người đầu chó, bọn họ càng không thể được gọi là con người.”
Đúng lúc này, có một bóng đen vụt ngang qua ngoài xe.
Giữa cánh đồng mênh mông bất tận, chỉ có ánh sáng phát ra từ đèn xe của Nguyễn Ngưng.
Cô lấy thiết bị nhìn đêm từ trong không gian ra, đeo vào rồi tắt đèn xe: “Bức xạ là gì? Hiện tại bên ngoài thành phố có bức xạ không?”
Trợ lợ trí năng: “Ngài yên tâm đi, đã hai trăm năm trôi qua kể từ cuộc đại chiến.” “Theo ghi chép của Trung tâm Trí năng, hơn hai trăm năm trước, con người đã phát động cuộc chiến tiêu diệt người máy, lúc ấy bọn họ đã sử dụng vũ khí cấm, làm thế giới bị ô nhiễm phóng xạ.”
“Khi bắt đầu cuộc chiến, dưới sự lãnh đạo của trí năng Bàn Cổ, quản lý trí tuệ nhân tạo đã chọn góp sức cho con người.”
“Tuy nhiên, chiến tranh ngày càng khốc liệt và tình hình trở nên phức tạp, trí năng Bàn Cổ buộc phải sụp đổ, bảy trí năng quản lý đã dẫn dắt con người và người máy trung lập mở ra một thành phố thông minh.”
“Sau khi bị nhiễm bức xạ, tuổi thọ của con người giảm đi đáng kể và hầu hết mọi người đều trải qua quá trình chỉnh sửa gen để thích nghi sinh tồn.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt: “Nghe có vẻ như vào thời điểm đó trí tuệ nhân tạo không có thù địch với con người, vậy tại sao bây giờ chúng lại cố gắng tiêu diệt con người? Ngươi có biết có kế hoạch hủy diệt không?”
Trợ lý trí năng dừng một chút: “Ta chỉ biết về kế hoạch tải lên, kế hoạch này yêu cầu phải tiêu diệt cơ thể con người trước khi tải lên, cái này có được coi là tiêu diệt con người không?”
Nguyễn Ngưng: “Vậy sau khi tải lên có tính là tắt thiết bị phục vụ không?”
Trợ lý trí năng dừng một chút: “Ta không rõ phần kế hoạch này lắm, Tùy Dương Đế sẽ làm như thế sao?”
“Đây là phán đoán của ta, hình như ý thức chủ Võ Tắc Thiên của ngươi không muốn hủy diệt nhân loại thì phải?” Nguyễn Ngưng hiếu kỳ nói: “Ngươi có thể đánh thức bà ấy không?”
Trợ lý trí năng lập tức nói: “Ngài đừng giỡn nữa, trước khi ý thức chủ tiến hành đổi mới số hiệu sẽ giống như con người các ngài vào thời điểm mấu chốt, nếu bị gián đoạn có thể sẽ làm hư số liệu, nên không thể nào cưỡng chế tỉnh lại được.”