Sau khi lấy được bánh quy nén, bốn người cẩn thận đi ra ngoài, đột nhiên bên ngoài lều vang lên tiếng động.
“Chỉ huy Trịnh.”"
Bốn người trong lều đều giật mình, người phụ trách canh gác nói: “Có chuyện gì vậy, tôi sẽ ra ngay.”
Hai người giấu bánh quy nén trong ba lô giả vờ ngủ, không dám thở mạnh.
Bên ngoài, người tới là người của Việt Minh, người nọ nói: “Xin lỗi trễ như vậy mà còn làm phiền, ông chủ của chúng tôi ngủ không được nên muốn hẹn chỉ huy Trịnh trò chuyện.”
Đã hơn nửa đêm, Việt Minh có hơi xấu hổ.
Người phụ trách canh gác trả lời: “Đã muộn thế này, chỉ huy căn cứ của chúng tôi đã nghỉ ngơi, tốt nhất vẫn nên đợi đến ngày mai rồi nói.”
Người tới nhíu mày: “Tôi thấy tốt nhất anh vẫn nên nhắn dùm một chút, không chừng là bàn chuyện quan trọng, nếu anh không thông báo một tiếng, chưa nói chỉ huy căn cứ của chúng tôi có trách tội hay không, có lẽ chỉ huy Trịnh cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu?”
Người phụ trách canh gác lập tức bất mãn, anh ta đang định bỏ chạy thì lại bị tên chó hoang này uy hiếp.
Mẹ nó.
Nhưng Trịnh Khôn không ở đây cũng tốt, bọn họ có thể dễ chạy hơn.
“Được, được, tôi đi hỏi một chút.”
Trở lại căn lều nhỏ, anh ta phát hiện Trịnh Khôn đã tỉnh dậy và đang mặc áo khoác.
Anh ta vội vàng nói: “Chỉ huy, Việt Minh muốn gặp ngài.”
Trịnh Khôn nói: “Tôi biết rồi.”
Vẻ mặt ông ta không tốt, dù sao một ông già năm mươi tuổi nhất định sẽ không vui nếu nửa đêm có người đánh thức ông ta.
Trong lều, không biết ai nói thầm một câu: “Đúng là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.”
Trịnh Khôn nhịn rồi lại nhịn: “Cậu nói cái gì? Biểu hiện làm sao để người ta thấy có văn hóa chút đi?”
Người nọ lập tức không dám nói nữa.
Hôm nay Trịnh Khôn là hổ lạc đồng bằng nhưng ông ta không muốn thừa nhận bản thân cứ như vậy bị đánh bại, ông ta vẫn muốn Đông Sơn tái khởi.
Kết quả tồi tệ nhất là ông ta vẫn nắm được Sở Định Phong trong tay, đến lúc đó ông ta có thể hưởng thụ cuộc sống vượt trội ở trên thuyền Noah.
Một nơi như Tân Hy Vọng là phương án cuối cùng của Trịnh Khôn.
Mặc quần áo vào, sau đó Trịnh Khôn đi với người kia.
Người trong lều thở phào nhẹ nhõm, ai ngủ thì ngủ còn ai muốn bỏ trốn thì tiếp tục trộm bánh quy nén.
Sợ Trịnh Khôn về đột xuất, bốn người không dám ở lại lâu, đợi mọi người xung quanh ngủ hết, bọn họ vội vàng ra khỏi lều nhỏ.
Doanh trại này không lớn, cũng không dựng hàng rào vây chắn nên chẳng bao lâu bốn người bọn họ đã đi ra ngoài.
Nguyễn Ngưng ở lại, dùng công cụ dịch dung biến thành người gác đêm, đứng ở ngoài lều nhỏ.
Khoảng bốn mươi phút sau, Trịnh Khôn đi một mình từ ngoài về, vẻ mặt thoải mái, so với lúc đi ra ngoài hoàn toàn là hai người khác nhau.
Nguyễn Ngưng đoán có lẽ Việt Minh đã hứa hẹn gì với ông ta.
Nguyễn Ngưng không hề do dự, đợi Trịnh Khôn vừa lại gần, cô liền nhỏ giọng gọi: “Chỉ huy.”
Tâm trạng Trịnh Không không tệ, ông ta liếc mắt nhìn cô một cái: “Sao lại canh gác ở bên ngoài?”
Nguyễn Ngưng: “Tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.”
Trịnh Khôn: “Nói.”
Nguyễn Ngưng đến gần Trịnh Khôn, lúc này một khẩu súng đặt ngay bên hông ông ta.
Trịnh Khôn biến sắc, không dám lớn tiếng kêu cứu: “Cậu muốn cái gì? Có phải muốn mang theo bánh quy nén đi nương nhờ căn cứ Tân Hy Vọng không, tôi sẽ cho cậu hết.”
Nguyễn Ngưng: “Ông có nói bí mật của Sở Định Phong cho người khác biết không?”
Trịnh Khôn rất sợ: “Làm sao cậu lại biết?”
“Đi theo ngài lâu như vậy, vì ngài làm nhiều như vậy, tôi hẳn nên biết một ít.” Nguyễn Ngưng nói: “Ông đã nói bí mật này cho Việt Minh chưa?”
Trịnh Khôn lập tức nói: “Chưa!”
“Sao có thể, tôi không thể nói chuyện này với bất kỳ ai.”
Nguyễn Ngưng đoán những lời này là thật, ông ta không thể nói chuyện này với Việt Minh, nếu không ông ta sẽ không khống chế được Sở Định Phong trong tay.”
Hiển nhiên không thể giữ Trịnh Khôn lại.
Người này rất phiền phức.
Không còn nói nhảm nữa, Nguyễn Ngưng trực tiếp nổ súng.
Một tiếng “bùm” xé tan màn đêm.