Sau một ngày luyện tập, Nguyễn Ngưng cảm thấy hiệu quả không tệ, nhưng cơ bắp lại đau nhức, ngay cả khi nằm trên sô pha cũng có cảm giác mỏi nhừ ê ẩm.
Cô suy nghĩ một hồi, mở tiểu thuyết gốc ra, tìm được phân đoạn Ngô Tấn lên sân khấu.
Dựa theo cách phân loại của tiểu thuyết dài hàng triệu chữ, Ngô Tấn được xem là nhân vật ở giai đoạn giữa, xuất hiện với vai trò là một nam phụ.
Ban đầu, anh ta xuất hiện với tư cách là đối thủ cạnh tranh của nam chủ, nhưng sau đó anh ta bị Sở Định Phong thu phục, sau đó thường xuyên giúp hắn làm vài chuyện bẩn thỉu.
Trong tiểu thuyết không miêu tả trước đây Ngô Tấn làm nghề gì, chỉ biết anh ta xuất hiện với dáng vẻ gầy như que củi, là một người tàn nhẫn độc ác, vì sống trong cống rãnh một thời gian dài nên anh ta luôn tạo cho người khác ấn tượng bản thân là một kẻ bẩn thỉu, biến thái.
Ngoại trừ tính cách thay đổi, còn có một điểm khác, trong sách miêu tả Sở Định Phong được rất nhiều người đẹp vây quanh, nhưng Ngô Tấn lại không hề hứng thú với bọn họ, bình thường còn không thèm nhìn nhiều thêm hai lần.
Nhưng hôm nay Ngô Tấn lại không như vậy.
Nguyễn Ngưng nói: “Hệ thống, tôi có nhận sai người không?”
Hệ thống trả lời: “Không có đâu ký chủ.”
Nguyễn Ngưng suy đoán, ở giai đoạn đầu nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mới có thể khiến Ngô Tấn thay đổi.
Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngô Tấn là cánh tay đắc lực của Sở Định Phong, nếu như tôi ngăn cản hai người bọn họ gặp nhau, có được xem là ngăn cản vận khí của Sở Định Phong không?”
Hệ thống: “Đương nhiên là tính rồi, nhưng ký chủ định làm thế nào để ngăn cản bọn họ gặp nhau?”
Nguyễn Ngưng chớp mắt mấy cái: “Đánh Ngô Tấn một trận?”
Sau một hồi im lặng thật lâu, hệ thống mới nói: “Ký chủ, Ngô Tấn là nam phụ của quyển sách này, trên người anh ta cũng có vận khí riêng, dựa theo thực lực bây giờ của ngài, chỉ sợ sẽ bị cắn trả.”
Nguyễn Ngưng chậc một tiếng.
Cái gọi là giá trị may mắn thực chất là ông trời đang giúp anh ta mà thôi.
Nói cách khác dù bây giờ để Trình Quý Khoan - vận động viên đoạt huy chương vô địch thế giới môn bắn súng ở nhà bên cạnh bắn chết Sở Định Phong, lúc đó chắc chắn súng sẽ tự phát nổ trước, chứ đừng nói đến việc bắn không trúng.
Nhớ đến ngày mai còn phải dậy sớm, Nguyễn Ngưng cất tiểu thuyết vào, chuẩn bị đi ngủ: “Được rồi, chúng ta vẫn nên xem tình hình rồi hẵng hành động.”
Hệ thống đột nhiên la lên: “Ký chủ, bên chỗ Sở Định Phong có động tĩnh.”
Nguyễn Ngưng nhíu mày, nhanh chóng lấy một quả sầu riêng ở trong không gian ra, rửa sạch nho và anh đào, rồi lấy thêm một ít hạt dưa cùng một chai nước khoáng.
“Hắn làm sao?”
Hệ thống nói: “Có người cạy cửa nhà hắn.”
“Ồ, hiểu rồi.” Nguyễn Ngưng vô cùng hào hứng, bỏ một quả anh đào vào trong miệng, rồi lại cầm một múi sầu riêng thơm phức lên: “Bọn họ có cạy được không?”
Hệ thống theo dõi qua lớp cửa chắn gió ở ngoài nhà Sở Định Phong: “Có hơi khó khăn, dù sao cánh cửa đó đã được nam chính cải tạo lại.”
“Chuyện này còn phải cảm ơn ký chủ đã giúp hắn khoe khoang sự giàu có, nếu không những người này sẽ không tìm tới nhà Sở Định Phong sớm như vậy, nhưng khả năng thành công không cao lắm.”
Nguyễn Ngưng nói: “Nhiều kiến sẽ cắn chết voi, hơn nữa cho dù Sở Định Phong có thể biến nhà hắn thành tường đồng vách sắt thì sao, không lẽ hai ngày này hắn không định ra ngoài tìm thuyền để chạy trốn? Chẳng lẽ hắn thực sự muốn làm con rùa rút đầu?”
Hệ thống vui sướng: “Đúng thế, trước đó anh ta đã bị rất nhiều người chú ý, lần này anh ta ra ngoài chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Ký chủ, ngài đúng là thông minh hơn người.”
Nguyễn Ngưng: “Tâng bốc ít thôi, khen thưởng nhiều lên.”
Hệ thống cười khẩy, nói: “Không được, lần trước vì giúp ký chủ kết toán trước mà ta đã bị hệ thống chủ trách mắng một trận, sau này phải thật sự nhìn thấy kết quả thì mới được khen thưởng.”