Nguyễn Ngưng cười hì hì.
Miệng thì mắng nhưng Chu Tố Lan lại hành động rất nhanh, thả Tiểu Hoàng và Tiểu Hoàng Hoàng ở trong không gian ra, hai con chó nhỏ vừa thấy chủ nhân của mình thì vui mừng không thôi, đầu tiên là cọ cọ Chu Tố Lan, sau đó lại chạy xung quanh đòi Nguyễn Ngưng cho ăn.
Nguyễn Ngưng nói: “Ngậm bát cơm của mình đến đây.”
Đương nhiên Tiểu Hoàng nghe không hiểu, nó tiếp tục dùng đầu của mình cọ vào ống quần của Nguyễn Ngưng.
Nguyễn Ngưng dở khóc dở cười, đứng dậy đi tới bát thức ăn của bọn chúng, đổ một ít thức ăn cho chó vào.
Hai con chó này chắc trước đây sợ đói nên khi nhìn thấy người thì luôn đòi ăn, chỉ khi no bụng mới có cảm giác an toàn.
Chúng nó còn giấu đồ ăn.
Chu Tố Lan đã trồng khoai tây và cây ăn quả trên đất trong không gian, không ngờ hai con chó này lại đào một mảnh đất lên rồi lén nhét xương vào đó.
Bởi vì không làm hỏng hạt giống nên hệ thống cũng ngầm đồng ý hành vi này.
Ba ngày tiếp theo, Nguyễn Ngưng và Nguyễn Thứ Phong cùng nhau lên núi chặt củi.
Cô rất muốn mua một ít đồ cổ, nhưng loại chuyện này không thể quá vội vàng, nếu bị Ngô Đại Vĩ hét giá thì sẽ không có lời.
Mà Sở Định Phong cũng cảm thấy cuộc sống trôi qua khá thoải mái.
Hắn tìm thấy người phụ nữ đang mang thai kia và đưa cô ta về khu biệt thự.
Từ lúc lấy được bàn tay vàng, đây là lần đầu tiên hắn ôm cô ta, tuy Vu Lệ không phải xuất thân trong gia đình khá giả nhưng cô ta lại duyên dáng, xinh đẹp, đúng là mẫu người mà hắn thích.
Hơn nữa Sở Định Phong biết một câu nói, mẹ quý nhờ con.
Trong nhận thức của hắn, từ xưa đến nay đều là như thế.
Một điểm nữa là Sở Định Phong cảm thấy gần đây Triệu Na Na lạnh nhạt với mình, cho nên đưa Vu Lệ về lúc này vừa hay sẽ kích thích Triệu Na Na, để cho cô ta biết phải tranh thủ tình cảm và tầm quan trọng của việc mang thai.
Về điểm này, Sở Định Phong đã nghĩ hơi nhiều.
Triệu Na Na chẳng quan tâm chuyện hắn đưa phụ nữ về nhà, dựa theo tính cách của Sở Định Phong, cô ta đã lường trước được cảnh tượng này từ lâu.
Thay vì đố kỵ với người phụ nữ này, cô ta càng đồng cảm với Vu Lệ hơn.
Bây giờ Triệu Na Na đã không còn là một cô gái ngây thơ không biết gì như trước, cô ta sẽ không ngốc đến mức coi Vu Lệ là đồng minh của mình, chỉ thông minh im lặng không nói lời nào.
Nhưng Sở Định Phong lại muốn kích thích cô ta, cố ý nói: “Na Na, lấy quần áo của cô ra đây, quần áo bây giờ của chị em chẳng ra gì cả.”
Triệu Na Na ồ một tiếng, quay về phòng, lấy cái áo khoác sạch sẽ duy nhất và thêm một bộ quần áo khác của mình ra.
Sở Định Phong cầm nó đi lấy lòng Vu Lệ: “Cục cưng, lát nữa em thay bộ quần áo này đi, sau đó theo anh hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc trong biệt thự này.”
Vu Lệ nở nụ cười quyến rũ với hắn: “Cảm ơn chồng.”
Triệu Na Na nhìn không chớp mắt.
Sở Định Phong còn nói: “Na Na, em đi đốt chút lửa ở trong phòng đi, để lát nữa chị em thay quần áo không bị lạnh cóng.”
Triệu Na Na nghe và làm theo.
Sau khi Vu Lệ vào phòng thay quần áo, Sở Định Phong lấy một con gà đông lạnh ra, giả vờ giả vịt nói: “Vu Lệ mang thai, cô ấy lớn hơn em, sau này em phải coi cô ấy là chị.”
“Con gà này là chuẩn bị riêng cho cô ấy, em và Triệu Tiểu Bảo không được ăn, dù sao cũng không thể tranh giành với phụ nữ có thai.”
Triệu Na Na cúi đầu, không nói lời nào.
Sở Định Phong vừa tát vừa cho cô ta nếm trái ngọt, lại cười nói: “Em xem bây giờ Vu Lệ sống tốt thế nào, mấy ngày nay còn có canh gà để uống, nếu em cũng có thai, là một người chồng đương nhiên tôi cũng sẽ chăm sóc em.”
Triệu Na Na không nói gì.
Sở Định Phong nhíu mày: “Em mang con gà.... Thôi, để tôi tự làm đi, dù sao cũng là làm cho con tôi ăn.”