Mặc dù lời của Văn Mai nghe không hay, nhưng việc đi biển quả thực rất nguy hiểm.
Ngoài những tai họa khó lường còn có những vụ “cướp biển”.
Tất nhiên, nếu có thể ra khơi sớm hơn những người khác thì tình hình sẽ khác.
Nguyễn Ngưng nói: “Còn có chuyện gì không?”
Văn Mai suy nghĩ một chút: “Có một người đàn ông rất kỳ lạ tới gặp Trình Quý Khoan, đây có được coi là chuyện?”
Nguyễn Ngưng nheo mắt lại: “Người đàn ông kì lạ gì cơ, cụt tay?”
Văn Mai nói: “Tôi không có ấn tượng gì về người này. Anh ta không cạo râu, bẩn thỉu, lại mặc một cái áo khoác to đùng trong thời tiết nóng nực như này.”
Nguyễn Ngưng cau mày.
Văn Mai nói: “Anh ta chỉ tới một lần, không biết hai người đã nói gì, dù sao chuyện cũng chỉ có như vậy.”
Nếu bị cụt tay chắc chắn rất dễ bị phát hiện, Sở Định Phong nhất định sẽ nghĩ cách che giấu.
Có điều hắn sẽ không dám đi tìm Trình Quý Khoan, rất có thể đây là người quen cũ của Trình Quý Khoan, tìm anh để tống tiền mà thôi.
Nguyễn Ngưng hỏi: “Trừ những thứ này ra, còn có cái gì kỳ lạ hơn không?”
Văn Mai lắc đầu.
Nguyễn Ngưng nói mình đã hiểu, chào tạm biệt Văn Mai, đứng dậy rời khỏi hầm trú ẩn.
Khi cô bước đến cửa thì thấy thứ gì đó trên mặt đất. Hầm trú ẩn dùng đèn dầu, ánh đèn mờ mờ ảo ảo. Nguyễn Ngưng đi tới gần mới phát hiện ra đó là một miếng bánh quy nén, cô khó hiểu cầm túi đã được đóng gói lên, người này đúng là bất cẩn, đến đồ ăn mà cũng đánh rơi.
Lúc này, Tôn Vĩnh Siêu đi từ ngoài vào trong, anh ta cứ cúi đầu xuống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Nhìn thấy Nguyễn Ngưng, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là bất ngờ, sau đó cười nói: “Cô Nguyễn, đã lâu không gặp.” Nguyễn Ngưng bình tĩnh nói: “Thiếu tướng Tôn, đã lâu không gặp. Tôi thấy vừa rồi hình như anh đang tìm kiếm thứ gì đó.”
Anh ta không có gan nói mình đang tìm bánh quy nén, dù sao anh ta cũng là một thiếu tướng: “Không, không, tôi không tìm kiếm gì cả.”
Nguyễn Ngưng đưa tay ra, trong lòng bàn tay cô là một gói bánh quy nén: “Vậy sao? Đây là thứ vừa nãy tôi mới nhặt được. Tôi thấy thiếu tướng Tôn đang tìm đồ nên tưởng anh đánh rơi.”
Tôn Vĩnh Siêu không ngờ bánh quy lại bị Nguyễn Ngưng nhặt được, lòng anh ta đau như cắt, cười khổ: “Làm sao có thể thế được? Nhất định là có thằng ngốc nào bất cẩn đánh rơi.”
Nguyễn Ngưng cười, cất bánh quy nén vào: “Vậy lát nữa tôi sẽ gửi đến văn phòng tìm đồ thất lạc nhé?”
Tôn Vĩnh Siêu nhìn chiếc bánh quy nén lần cuối: “Được rồi, cô đi gửi đi, tôi bận việc.”
Nguyễn Ngưng cố gắng nhịn cười: “Được.”
Sau khi “thằng ngốc” đi rồi, Nguyễn Ngưng không khỏi vui mừng, cô đang định đi đến văn phòng tìm đồ thất lạc của trại tị nạn thì nhìn thấy Trình Quý Khoan đi từ bên ngoài vào.
Vì lười phải đi bộ cho nên Nguyễn Ngưng đứng đó đợi anh.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng “bịch”, một chiếc túi vải rơi ra khỏi túi của Trình Quý Khoan.
Tình cờ lại là cái cô đưa.
Trong lòng Nguyễn Ngưng cảm thấy ngạc nhiên, hai mắt tỏa sáng: “Hệ thống, đây là vận may liên tục sao?”
Hệ thống trả lời: “Đây là một vận may liên tục, nhưng vận may liên tục không chỉ giới hạn như vậy.”
Nói cách khác, việc tạo ra vận may hai lần liên tiếp không nhất thiết là nhặt được thứ gì đó.
“Cái này có được kích hoạt mỗi ngày không?”
Hệ thống: “Không phải, vận may liên tục có liên quan đến giá trị điểm may mắn, nhưng nó vẫn là một yếu tố kích hoạt dựa theo xác xuất.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười, cao giọng nói: “ Anh Trình, anh đánh rơi cái gì kìa.”
Trình Quý Khoan vừa đi vừa tập trung suy nghĩ, khi ngẩng đầu lên rồi thấy cô, phản ứng đầu tiên chính là sửng sốt.
Nguyễn Ngưng chỉ tay xuống đất: “Anh đánh rơi thứ gì đó.”
Trình Quý Khoan hoàn hồn lại, nhanh chóng nhặt cái túi vải trên mặt đất lên.
Trong mắt anh có hơi tự trách.