Bởi vì thường xuyên qua lại nên cô đã khá thân với những người khác, thậm chí còn tình cờ gặp Tô Tử Duệ hai lần trong khi đang làm việc.
Đã lâu không gặp nhưng cậu lại chẳng cao thêm chút nào.
Đối phương không biết cô, Nguyễn Ngưng qua hỏi thăm mới biết sau khi Tô Tử Duệ vào căn cứ đã được đưa đến một trường thanh thiếu niên, vì lớn tuổi hơn và đã đi học nên cũng chịu trách nhiệm dạy kèm cho học sinh tiểu học.
Lần này, cậu sẽ biểu diễn hợp xướng với các bạn học.
Nghĩ tới một năm nữa cô sẽ rời khỏi đây, Nguyễn Ngưng không tới nói chuyện với cậu, giống như một người chị che giấu công lao và tên của mình.
Những ngày bận rộn nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến đêm giao thừa.
Đêm đó, đám người Trình Quý Khoan không thể về nhà.
Toàn bộ căn cứ rất náo nhiệt, bởi vì mọi người đều đang nghỉ định kỳ nên dân số của căn cứ Tân Hy Vọng tăng lên, ít nhất cũng có 300 nghìn người tụ tập cùng nhau.
Dòng người xếp hàng xem tiết mục trên TV dài vô tận, Nguyễn Ngưng, Vương Linh Hạ và những người khác cũng xếp hàng cùng nhau, ước chừng đến khi kết thúc thì họ cũng không được tiết mục biểu diễn.
Quay về thì càng chán hơn.
Mọi người chỉ việc mang theo những chiếc ghế dài nhỏ của mình, tìm một chỗ ngoài quảng trường, ngồi xuống, lấy đồ ăn ra vừa ăn vừa trò chuyện.
Ở vị trí này, hoàn toàn không nhìn thấy TV.
Nhưng điều này không ngăn cản mọi người tham gia cuộc vui, Tết Nguyên đán cũng là một sự kiện sôi động, ngày nay có rất ít lựa chọn giải trí, cách thư giãn tốt nhất là đi từ nhà này sang nhà khác.
Xung quanh còn có người tự chế bài để chơi hoặc là mạt chược.
Tám giờ, Gala Lễ hội mùa xuân bắt đầu đúng giờ.
Những người ăn dưa ở đây không nhìn thấy màn hình, nhưng sự nhiệt tình của họ vẫn không hề suy giảm, mọi người đứng dậy khỏi ghế, có người đứng thẳng trên ghế, duỗi chân và duỗi cổ để nhìn sang bên kia.
Cô loáng thoáng nghe thấy giọng người dẫn chương trình: “Các bạn khán giả, mọi người đang ăn mừng năm mới.”
Vương Linh Hạ nhận xét: “Loa khá to.”
Nguyễn Ngưng mỉm cười.
Chu Lượng Lượng tò mò hỏi: “Không phải cậu làm ở bộ phận hậu cần suốt sao, cậu có biết có những tiết mục nào không?”
Nguyễn Ngưng tựa hồ nhớ lại: “Dù sao đều là ca hát nhảy múa, còn có tiểu phẩm và tướng thanh, đều là những thứ mấy cậu biết.”
Chu Lượng Lượng hối hận: “Trước kia có thể xem Gala Lễ hội mùa xuân thì không biết quý trọng, bây giờ không xem được, chỉ có thể chờ đến ngày mai hoặc ngày mốt xem phát lại.”
Lúc này Nguyễn Ngưng mới nói: “Đúng rồi, tớ nhớ ra rồi, lần này còn có cả ngôi sao nữa.”
Hai mắt Vương Linh Hạ sáng lên: “Thật hay giả vậy, là ai? Địa vị trong giới có cao không?”
Chu Lượng Lượng cũng nhìn cô với ánh mắt mong đợi.
Ba đứa trẻ mặc dù không biết ngôi sao nhưng đều tò mò nhìn Nguyễn Ngưng.
Vưu Đại Phúc ra vẻ kiêu ngạo: “Ngôi sao thì sao chứ, bây giờ ngôi sao nhiều như vậy, cũng không phải hiếm có.”
Nguyễn Ngưng cười hì hì: “Chính là cái người chuyên đóng vai hoàng đế.”
Vưu Đại Phúc lập tức trợn mắt: “Ông ấy còn sống?”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
Vưu Đại Phúc bóp cổ tay không ngừng: “Tiếc quá, con trai tôi vốn có vé vào hội trường nhưng tôi nghĩ vào một mình sẽ chán nên không đi.”
Do bộ đội không được nghỉ đêm giao thừa nên cấp trên đã ban hành chính sách hỗ trợ quân đội, đặc biệt là những người nhà của bộ đội còn đang ở trên biển sẽ được nhận vé miễn phí.
Trình Quý Lịch cũng có một vé nhưng cô ấy phải đi tuần tra để duy trì trật tự nên không thể đi, vốn là muốn đưa cho Nguyễn Ngưng.
Nguyễn Ngưng nào dám nhận, vội vàng lấy cớ từ chối.
Chỉ có một vé, gia đình ba người bọn họ thực sự không muốn đón Tết xa nhau.