Đại khái không biết cuối cùng giao dịch với ai, trong đống vật tư còn có một túi bột mì nhỏ.
Thứ này thế nhưng là đồ ăn chính, một mì trắng tinh khiết.
Bởi vì chỉ có thể trao đổi trong hạn mức, cho nên điểm cống hiến của Nguyễn Thứ Phong vẫn chưa dùng hết.
Ông ấy lấy ra tấm thẻ tích điểm cống hiến của mình: “Tôi đi làm việc 4 tháng, đại khái có thể đổi được những thứ này 4 lần, nhưng cũng có thể chọn đổi lấy khoai tây hoặc khoai lang, những thứ đó tương đối rẻ hơn.”
Châu Tố Lan nói: “Dù sao cũng là không thể đói chết được, còn có thể ăn thịt.”
Nguyễn Thứ Phong vô cùng hài lòng: “Thật tốt quá.”
Ông nhìn sang Nguyễn Ngưng: “Khi nào thì chúng ta xuất phát.”
Nguyễn Ngưng: “Ngày mai đi, ngày mai nhóm của Trình Quý Lịch đi Tây Nam, chúng ta tiễn họ xong rồi đi.”
Hai người gật đầu đồng ý.
Chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống.
Nguyễn Ngưng muốn xem chuyện vui, Nguyễn Thứ Phong và Châu Tố Lan cũng không ngăn cản, ba người họ mời thêm mười mấy người hàng xóm, cùng nhau đi tới khu 3.
Thật lòng mà nói, căn cứ này thực sự rất lớn.
Số càng nhỏ càng ở gần trung tâm, cũng càng đông đúc hơn, có cảm giác giác như đang đi mua sắm dịp Quốc Khánh vậy.
Tốn hơn 40 phút, mười mấy người cuối cùng mới tới được khu 3.
So với trong tưởng tượng của Nguyễn Ngưng còn khoa trương hơn, những người xem náo nhiệt đã tầng tầng lớp lớp bao vây khu 3, cho dù có kiễng chân lên cũng không xem được bên trong đang làm gì.
Nguyễn Thứ Phong cảm thán: “Như này thì nhiều người quá rồi.”
Nguyễn Ngưng: “Con cảm thấy có người còn chẳng biết là đang xem gì, chỉ là thấy nhiều người nên tới náo nhiệt cùng thôi.”
Châu Tố Lan: “Đúng vậy.”
“Tiếc ghê, đi xa như vậy mà chẳng xem được gì.”
Nguyễn Ngưng: “Vốn là đi xem chuyện vui, bây giờ dù sao cũng thấy sôi nổi rồi.”
Lúc này, phía trước truyền tới âm thanh trò chơi, tiếng huýt sáo, có cả tiếng vỗ tay nữa.
Ba người nhà Nguyễn Ngưng căn bản không thấy được gì, nhưng trong đó những người hàng xóm tới có một đứa trẻ, cha đứa bé đặt nó lên vai rồi hỏi: “Bên trong đang làm gì thế?”
Đứa trẻ 8 tuổi nói: “Đang chơi trò chơi, giống như là bịt mắt bắt dê vậy.”
Nguyễn Ngưng tò mò hỏi: “Còn gì nữa?”
Đứa bé đáp: “Còn có một chữ ‘Hỷ’ lớn, cô dâu chú rể đều mặc áo đỏ, hai người họ cũng đang chơi trò chơi.”
Trên mặt Nguyễn Ngưng lộ ra biểu cảm cười hắc hắc.
Dù rằng không xem được cảnh bên trong, nhưng trở về vẫn là đi ngủ được, hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, không ít người còn ở lại gần đó nói chuyện, trao đổi với nhau về kinh nghiệm sống.
Bọn Nguyễn Ngưng cũng dạo xung quanh tới khoảng mười giờ mới trở về.
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng cùng Trình Quý Lịch chào tạm biệt nhau, một người đi về phương Bắc, một người về phương Nam.
Đường vẫn khó đi như thế, nhưng lần này không còn bị động đất ảnh hưởng, ba người chỉ mất bốn ngày đã tới địa chỉ của căn cứ Minh Nhật.
Có điều bọn họ hình như chuyển đi rồi.
Căn cứ ban đầu giờ trống rỗng không người, chỉ để lại một đống rác lớn, còn có một căn nhà gỗ xiêu vẹo, xem tình hình có vẻ như đã chuyển đi khoảng một tháng rồi.
Nguyễn Ngưng cau mày, không biết tình hình căn cứ Minh Nhật như vậy còn có thể chuyển đi nơi nào.
Châu Tố Lan nói: “Sẽ không tới căn cứ Huyết Sắc gây rắc rối đó chứ?”
Sở Định Phong bị Lệ Lệ đưa đi, Trịnh Khôn lần theo manh mối thật sự tìm được nơi của căn cứ Huyết Sắc.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Ngưng liền mở thiết bị giám sát lên.
Cái thiết bị giám sát này người ngoài không thấy được, ngay cả Châu Tố Lan cũng chỉ biết con gái đứng ở phía đó không động đậy.
Thiết bị giám sát này Nguyễn Ngưng để trên đầu Sở Định Phong, cô chỉ có thể thấy được Sở Định Phong vẫn bị nhốt như cũ, không nắm được bên ngoài có động tĩnh gì không.
“Hệ thống, tôi có thể điều động thiết bị giám sát từ xa không?”