Sở Định Phong biết bản thân không thể giữ được bí mật, hơn nữa còn cần Vu Lệ nấu ăn, thay thuốc cho hắn nên hắn chỉ đơn giản giải thích rằng bản thân có một không gian.
Đã là tận thế rồi, còn có chuyện gì quá đáng hơn tận thế nữa?
Vu Lệ âm thầm quyết định phải cứu được Sở Định Phong, chỉ khi hắn còn sống, cô ta mới có đủ cơm ăn áo mặc, mới không phải nằm dưới thân nhiều đàn ông như vậy nữa.
Cô ta chăm sóc Sở Định Phong rất tận tình.
Sở Định Phong cũng rất hài lòng với thái độ của cô ta, nhưng dù sao Vu Lệ cũng không phải là bác sĩ, tay nghề nấu ăn cũng không bằng Triệu Na Na, chỉ ngồi canh lửa thôi mà cũng không xong.
Sở Định Phong bị nhiệt độ nóng lạnh đan xen dày vò hết lần này đến lần khác, cuối cùng thì phát sốt.
May là có thuốc.
Chỉ sau một tuần, hắn chẳng còn sức để nói chuyện.
Bây giờ hai người còn đang ngủ trên giường thì bị tiếng động bên ngoài đánh thức, trong nháy mắt, một hàng quân sĩ xông vào biệt thự đối diện.
Vu Lệ sợ đến toàn thân run rẩy, ôm lấy Sở Định Phong nói: “Có chuyện gì vậy, bọn họ tới đây để bắt người à?”
Tên của Sở Định Phong vẫn còn nằm trong danh sách truy nã.
Vu Lệ không biết chuyện này, nhưng Sở Định Phong lại biết rõ ràng, hắn cũng nghi ngờ những người này tới đây để bắt hắn.
Bây giờ phải làm sao đây?
Hắn có thể dịch chuyển tức thời để rời khỏi đây, nhưng kỹ năng dịch chuyển tức thời của hắn chỉ có hắn mới sử dụng được.
Còn Vu Lệ thì sao? Trong bụng cô còn có con trai của hắn, hơn nữa cô ta còn biết được bí mật của hắn.
Sở Định Phong nhìn Vu Lệ.
Lúc này Nguyễn Ngưng đang trốn ở trên một ngọn núi cách đó không xa, dùng kính viễn vọng để quan sát tình hình phía quân đội.
Sở dĩ cô đến đây là vì cô vừa mới đi vào khu biệt thự, còn tặng cho bốn sở chỉ huy lớn một món quà nhỏ.
Sở Định Phong không hiểu tại sao rõ ràng bản thân đã sống lại, không những thế còn sỡ hữu bàn tay vàng mà vẫn phải rơi vào kết cục này?”
Nếu giết Vu Lệ, hắn sẽ bị trừ hai ngàn điểm cống hiến gia tộc, quan trọng nhất là nếu đứa nhỏ trong bụng cô ta chết, liệu kỹ năng dịch chuyển tức thời của hắn có biến mất không?
Nếu là thế, hôm nay hắn đừng mong chạy khỏi biệt thự.
Không thể giết Vu Lệ nhưng nhưng nếu để cô ta sống lỡ cô ta tiết lộ bí mật của hắn thì sao?
Trong lòng lo lắng bất an, Sở Định Phong đột nhiên nắm lấy cánh tay của Vu Lệ, nói: “Vợ à, anh phải rời đi trước, nếu em bị bọn họ phát hiện, chỉ cần nói bản thân ở đây một mình nhờ họ đưa em đến trại tị nạn, có biết không?”
Cả người Vu Lệ run lên: “Sao em phải đến trại tị nạn chứ, em không muốn đến chỗ đó.”
“Qua vài ngày nữa anh sẽ đến đón em.” Sở Định Phong nhìn chằm chằm Vu Lệ: “Em phải tin anh, trong bụng em còn máu mủ của anh, anh nhất định sẽ không mặc kệ hai người.”
Hai mắt Vu Lệ ngập nước: “Em phải đợi ở đây bao lâu?”
Sở Định Phong nói: “Nhiều nhất là nửa tháng.”
Hắn nhìn quanh phòng: “Trước tiên em đỡ anh đứng dậy đi, anh cất vài thứ vào trong không gian.”
Vu Lệ vừa khóc vừa đỡ Sở Định Phong đứng dậy, hai người lục lọi trong phòng một lúc, Sở Định Phong lại cảnh cáo: “Em nhất định phải ở trại tị nạn đợi anh, có biết không?”
Vu Lệ gật đầu.
Sở Định Phong dặn dò: “Đừng nhắc đến anh với bất kỳ ai, đặc biệt là không gian của anh, nếu không chúng ta sẽ mất hết vật tư đã chuẩn bị cho quãng đời còn lại.”
Vu Lệ chết lặng, trong lòng vô cùng sợ hãi, không biết người đàn ông này còn bao nhiêu bí mật.
Bởi vì đã kéo rèm xuống nên trong phòng tối om, Vu Lệ vội vàng mặc bộ quần áo dày nhất vào rồi quấn chặt chăn quanh người, run rẩy trong phòng.
Trên núi.
Nguyễn Ngưng nhìn thấy quân đội xông vào căn biệt thự của vị đại gia kinh doanh bất động sản kia: “Thống Thống, ngươi nói xem bọn họ có thể phát hiện ra quà tặng của ta không?”
Hệ thống nói: “Chắc là có.”