Trình Quý Khoan thả mấy thứ bản thân mới tìm được xuống đất: “Cô tìm tiếp đi, tôi xuống núi mang đồ ở dưới đó lên, tránh cho ban đêm xảy ra chuyện.”
Nguyễn Ninh hơi khựng lại: “Cả hai chúng ta cùng đi, người càng nhiều sức càng lớn.”
Bây giờ, mỗi một vật dụng dù nhỏ đến đâu thì cũng đáng giá ngàn vàng, hơn nữa hai người bọn họ đã chịu đựng mệt mỏi, tốn không ít sức mới có thể lấy được dụng cụ trong trung tâm triển lãm.
Lúc này, Nguyễn Ngưng đã hoàn toàn kiệt sức.
Bọn họ quay về biệt thự để cất đồ, Nguyễn Ngưng không nói một lời ngã người xuống ghế sô pha, cô cảm thấy cả người đều đau nhức.
Trình Quý Khoan tìm thấy một thanh sôcôla trong túi dệt: “Đầu tiên, cứ bổ sung thêm chút năng lượng cái đã.”
Nguyễn Ngưng rưng rưng nước mắt cầm lấy sôcôla, xé bao bì bên ngoài ra rồi cho vào miệng.
Trình Quý Khoan lại đưa cho cô một chai nước trái cây nhập khẩu, sau đó cũng mở một chai cho bản thân.
Nguyễn Ngưng ăn uống xong, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng lấy lại sức lực: “Trước đây, nếu phải làm việc vất vả thế này, chắc chắn tôi sẽ mắng chết ông chủ nhà mình.”
Trình Quý Khoan cười cười: “Cô ngồi một lát đi, tôi đi nấu một ít nước ấm.”
Biệt thự đã bị cắt điện và cắt gas từ lâu, nếu muốn nấu nước thì phải tự nhóm lửa.
Trình Quý Khoan tìm thấy hộp dụng cụ của ai đó trong đống đồ dùng, lấy một cây rìu ở trong đó ra, chẻ hết ghế trong phòng khách để làm củi rồi bỏ vào trong lò sưởi, đốt lửa.
Có ánh lửa, căn phòng lập tức sáng lên.
Nguyễn Ngưng cảm thấy có chút ấm áp.
Trình Quý Khoan mang mấy cái nồi ở trong bếp ra, anh đặt cái nồi lớn nhất ở cạnh lò sưởi để đun nước, hai cái còn lại dùng để vo sạch gạo, rửa sạch lạp xưởng và cà rốt thái hạt lựu, rồi nấu một bữa cơm niêu đơn giản.
Họ còn tìm thấy một ít rau cải thìa ở trong căn bếp này, nên Trình Quý Khoan lấy ra một nửa, rửa sạch rồi cho vào nồi cơm.
Nguyễn Ngưng cảm thán: “Anh có nhiều năng lượng quá.”
Trình Quý Khoan đang thêm củi vào, vừa nghe vậy liền dừng tay lại: “Thói quen từ nhỏ, khi còn bé tập luyện còn mệt mỏi hơn bây giờ nhiều.”
Nguyễn Ngưng muốn đến giúp đỡ, nhưng điều kiện cơ thể lại không cho phép, cô không những đói bụng mà bây giờ còn rất buồn ngủ.
Trình Quý Khoan thêm củi vào xong, quay lại hỏi: “Cô có muốn ăn trái cây trước không, tôi tìm thấy một ít cam và táo ở một căn biệt thự.”
Nguyễn Ngưng do dự: “Thôi.”
Thấy cô không muốn động đậy, Trình Quý Khoan đứng dậy lấy hai quả cam, bóc ra rồi đưa cho Nguyễn Ngưng.
Nguyễn Ngưng hỏi: “Anh không ăn sao?”
Trình Quý Khoan lắc đầu, nói: “Trái cây để cho cô và Quý Lịch ăn là được, tôi không cần.”
Nguyễn Ngưng a một tiếng: “Anh rất tốt với em gái mình.”
Trình Quý Khoan: “Tôi chỉ có mỗi em ấy là người thân, mẹ chúng tôi mất sớm, cha thì không quan đến chúng tôi, chưa tới nửa năm đã tái hôn.”
Dừng một chút, anh nói: “Cô ăn cam trước đi, để tôi cởi bộ quần áo chống nước này ra đã.”
Nguyễn Ngưng gật đầu, nhìn Trình Quý Khoan cầm ba lô đi vào một căn phòng ở tầng một.
Cô không có việc gì làm nên cầm quả cam lên ăn một miếng, trong miệng lập tức tràn ngập vị ngọt thơm.
Ngay cả tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Đợi Trình Quý Khoan thay quần áo ướt xong đi ra, Nguyễn Ngưng nâng cằm nhìn anh, nói: “Vẫn còn một trái, anh nếm thử chút đi.”
Trình Quý Khoan sửng sốt: “Tôi thực sự không cần.”
Nguyễn Ngưng biết Trình Quý Khoan đang nghĩ gì.
Bây giờ, hoa quả rất khó kiếm nên Trình Quý Khoan muốn để dành những thứ có thể bổ sung vitamin này cho con gái, Trình Quý Lịch thì không nói, còn Nguyễn Ngưng, cô biết bản thân cũng có rất nhiều, không cần phải ăn đồ Trình Quý Khoan để dành.
Nguyễn Ngưng nói: “Nếu anh không ăn thì để lại đằng kia đi, dù sao tôi cũng không ăn nữa.”
Trình Quý Khoan trầm mặc hai giây, im lặng cầm quả cam lên, ngồi xuống cạnh lò sưởi.