Thật ra trong tay cô có hơn hai ngàn lọ thuốc hạ sốt, đối với một thành phố có dân số hơn mười triệu người thì chỉ như muối bỏ biển, nhưng hai ngàn hộp cũng không phải là số lượng nhỏ, nói không chừng có thể giúp hơn ngàn người vượt qua cửa ải khó khăn này.
Trong lòng do dự không chắc, lại không có cách nào hay hơn, Nguyễn Ngưng thật sự không biết phải làm sao.
Sáng sớm hôm sau, Trình Quý Lịch vẫn theo thường lệ đến rủ cô đi hái tảo như mấy ngày trước.
Hai mắt Nguyễn Ngưng vẫn còn mơ mơ màng màng: “Hôm nay tớ không đi đâu, bên ngoài có rất nhiều người bị cảm, tớ muốn ở trong nhà một thời gian.”
Hiện tại thể chất của cô rất tốt, nhưng hai mươi ngày nữa cha mẹ cô sẽ đến, bây giờ cô vẫn chưa biết bệnh dịch lây lan như thế nào, Nguyễn Ngưng không muốn họ vừa đến nơi đã bị cô lây bệnh.
Trình Quý Lịch do dự: “Chắc không sao đâu, chỉ là bây giờ thời tiết hơi lạnh nên mọi người mới bị bệnh thôi.”
Nguyễn Ngưng nói: “Quý Lịch, hiện tại không thể so với trước kia, bị bệnh không phải chuyện nhỏ đâu.”
Trình Quý Lịch suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng: “Nếu cậu không đi thì tớ cũng không đi, cũng không cho anh tớ ra ngoài lấy củi nữa.”
Nguyễn Ngưng gật đầu.
“Tớ còn phải xuống lầu nói một tiếng, tránh cho ông Vưu ra ngoài rồi vô tình bị bệnh, trong nhà ông ấy còn có hai đứa bé nữa.”
Nói xong, Trình Quý Lịch lập tức đi xuống lầu.
Nguyễn Ngưng ngáp một cái, đang muốn ngủ tiếp đợi Trình Quý Lịch đi lên, đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng kêu kinh ngạc.
Đầu óc cô lập tức tỉnh táo, Nguyễn Ngưng nhanh chóng mở cửa lối thoát hiểm ra, chạy đến đầu cầu thang: “Trình Quý Lịch, có chuyện gì vậy?”
Trình Quý Lịch nói: “Không có gì, không có gì, chỉ là có người nắm lấy chân tớ, dọa tớ sợ mà thôi.”
Nguyễn Ngưng lo lắng, lấy một cái khẩu trang ở trong không gian ra rồi sửa sang lại quần áo, sau đó xuống lầu xem thử.
Cảnh tượng này đúng là làm người ta sợ hãi.
Thì ra không biết những người này từ đâu biết được bác sĩ Châu ở hộ 1701, còn là một bác sĩ có nhiều kinh nghiệm, nên có rất nhiều người đến nhờ bà ấy khám bệnh.
Những người này không chỉ ở trong tòa nhà này mà còn đến từ các tòa nhà khác, thậm chí là ở khu chung cư khác, trong số bọn họ có người mang theo bánh quy nén, có người mang theo tảo, cũng có người mang theo củi khô.
Nguyễn Ngưng đi đến gõ cửa căn hộ 1701, người bên trong nhìn thấy là cô tới, vội vàng hé cửa ra một khoảng nhỏ sau đó kéo cô vào.
Nguyễn Ngưng mới đứng vững đã nghe Vưu Đại Phúc nói: “Cô xuống lầu làm gì, bây giờ không an toàn, có quá nhiều người!”
“Tôi lo cho Quý Lịch.” Nguyễn Ngưng nói: “Những người bên ngoài đều đến khám bệnh hả?”
Vưu Đại Phúc thở dài: “Khám bệnh cái gì mà khám bệnh, chúng tôi cũng không có thuốc!”
Bác sĩ Châu rầu rĩ: “Những thứ khác thì không nói, bây giờ bọn họ đều chạy đến chỗ chúng tôi nhưng tôi lại không thể khám bệnh, lại còn phải lo lắng mọi người trong tòa nhà đều bị lây bệnh, phải làm sao bây giờ?”
Vương Linh Hạ ôm hai đứa con trai, trong mắt ngập tràn lo lắng.
Nguyễn Ngưng nói: “Đây thật sự không phải là cách, chỉ sợ người càng ngày càng nhiều, đến lúc đó nếu không kiểm soát được, bọn họ sẽ đập cửa.”
Vưu Đại Phúc hít một hơi: “Vậy chúng ta nên làm gì đây?”
Nguyễn Ngưng nhìn bác sĩ Châu.
Bác sĩ Châu cắn răng nói: “Thế này đi, tôi nghe nói bên phía trại tị nạn đang tìm kiếm bác sĩ, để tôi đến đó xem sao, còn có thể lấy được một ít bánh quy nén.”
“Không được!” Châu Lượng Lượng lập tức đứng dậy: “Bên đó rất nguy hiểm, nếu mẹ cũng bị lây bệnh thì sao? Hơn nữa, con nghĩ chính phủ cũng không tìm được nhiều thuốc, mẹ tới đó cũng đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết.”